Trung thu hồi bé của tôi vui lắm, ăn cơm thật sớm chạy đi rước đèn cùng cả xóm. Hồi đó đâu có nhiều đèn đẹp, nghèo thì lấy hộp xà phòng đục lỗ, giàu hơn thì có chiếc đèn tàu, đèn ông sao... đứa nào giàu hẳn thì có cả gậy như ý, kiếm, đao hồng hồng xanh xanh... Xong rồi có xóm thì tổ chức phá cỗ, nếu không về nhà cùng bố mẹ, ông bà. Mâm cỗ cũng giản đơn với bánh dẻo, bánh nướng, chó bưởi, chuối, hồng... Ký ức ngày bé đón Trung Thu cùng gia đình là kí ức vẹn nguyên, mãi chẳng phai mờ như thế đấy. Lớn lên cuộc sống đầy đủ hơn, với nhà hàng, bánh xịn, múa lân, múa rồng... Nhưng ơ kìa, cảm xúc cứ rơi đâu mất??? Không, không phải Trung thu giờ nhạt nhoà hơn mà do chúng ta đã không còn cảm giác háo hức đợi chờ, có người coi Trung thu là gánh nặng quà cáp, biếu xén... thời vô tư hồn nhiên đi rước đèn quanh xóm đã trôi qua lâu rồi. Nhưng nhắc tới Trung thu, ai trong chúng ta cũng có một chút gì bồi hồi, một kỉ niệm nho nhỏ trong tim về thời ấu thơ vô tư đến vậy. Nếu muốn biết Trung thu có thật
Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard. Anh vô tình nhấn Shift viết tên em. Anh yêu em mà em chẳng Open. Mở cửa trái tim và Save anh vào đó.Cửa nhà em,mẹ đã gài Password. Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall.