Nhắc đến chả bì, có lẽ sẽ nhiều người thuộc thế hệ 7X và 8X đời đầu chợt nhớ lại một thuở "hàn vi" xa xưa của mình. Đó là cái thời mà họ còn cắp sách tới trường, mỗi buổi tan học, chưa chịu về nhà nhà ngay, cứ nấn ná lại trước cổng trường để được xà vào một quán nước nào đó, bỏ ra 500-1000 đồng, mua mấy chiếc chả bì be bé, dẹt dẹt hình chữ nhật. Dù không phải cao lương mĩ vị, cũng chẳng đủ "no căng rốn" nhưng quả thật, chả bì từng là món ăn rất thịnh hành, là đặc sản hoặc chí ít cũng là thứ làm vơi bớt đi nỗi thèm thuồng của lũ học sinh "đói khổ" ngày xưa sau những tiết học miệt mài. Tôi cũng nằm trong số đó, từng có thật nhiều kí ức tuổi thơ gắn liền với món ăn dân dã này. Thi thoảng chúng tôi ngồi cùng nhau, tào lao dăm ba câu chuyện, nếu ai đó nhắc đến chả bì là cả hội lại nhao nhao. Đứa thì thốt lên: "Ôi ngày xưa sao mà trẻ con khổ thế?", đứa lại xuýt xoa: "Nhắc đến thèm quá! Lúc này mà có mấy cái chả bì chấm tương ớt thì ngo
Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard. Anh vô tình nhấn Shift viết tên em. Anh yêu em mà em chẳng Open. Mở cửa trái tim và Save anh vào đó.Cửa nhà em,mẹ đã gài Password. Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall.