Nhắc đến chả bì, có lẽ sẽ nhiều người thuộc thế hệ 7X và 8X đời đầu chợt nhớ lại một thuở "hàn vi" xa xưa của mình.
Đó là cái thời mà họ còn cắp sách tới trường, mỗi buổi tan học, chưa chịu về nhà nhà ngay, cứ nấn ná lại trước cổng trường để được xà vào một quán nước nào đó, bỏ ra 500-1000 đồng, mua mấy chiếc chả bì be bé, dẹt dẹt hình chữ nhật. Dù không phải cao lương mĩ vị, cũng chẳng đủ "no căng rốn" nhưng quả thật, chả bì từng là món ăn rất thịnh hành, là đặc sản hoặc chí ít cũng là thứ làm vơi bớt đi nỗi thèm thuồng của lũ học sinh "đói khổ" ngày xưa sau những tiết học miệt mài.
Tôi cũng nằm trong số đó, từng có thật nhiều kí ức tuổi thơ gắn liền với món ăn dân dã này. Thi thoảng chúng tôi ngồi cùng nhau, tào lao dăm ba câu chuyện, nếu ai đó nhắc đến chả bì là cả hội lại nhao nhao. Đứa thì thốt lên: "Ôi ngày xưa sao mà trẻ con khổ thế?", đứa lại xuýt xoa: "Nhắc đến thèm quá! Lúc này mà có mấy cái chả bì chấm tương ớt thì ngon phải biết!"... Nhưng rồi cuối cùng, tất cả đành buồn rầu trong sự nuối tiếc, chỉ vì "thời buổi bây giờ, ai thèm bán chả bì nữa".
Tưởng rằng chả bì sẽ chỉ còn trong kí ức, nhưng cách đây vài hôm, tôi chợt phát hiện ra một nơi hiếm hoi vẫn bán món ăn dĩ vãng ấy. Tuy không giống 100% song cũng phần nào giúp những kẻ hoài niệm như tôi tìm lại được chút dư vị tuổi thơ.
Nơi đó chỉ là một hàng vỉa hè, nằm cạnh cổng chợ Mơ cũ trên đường Minh Khai. Cứ tầm 3h30 chiều trở đi thì chị bán hàng mới dọn đồ ra. Đây cũng là lúc chả bì thơm ngon nhất, khúc nào khúc nấy vàng rộm, nổi rõ lên từng đường gân bì rất hấp dẫn, và còn nóng hổi nguyên, thơm phức vì mới ra lò.
Chả bì nơi này không giống hệt với thứ chả bì bé xíu, mỏng mỏng, dẹt dẹt của cách đây hàng chục năm. Có lẽ vì bán chủ yếu cho các bà nội trợ mua mang về, chứ không phải cho lũ trẻ con ăn và "chấm mút ngay tại trận", nên giờ chả bì được cải biên thành những khúc "ngồn ngộn" hơn, to tầm cổ tay người đàn ông, dài khoảng bằng chiếc thước kẻ học trò. Nhưng nếu so sánh về nguyên liệu và cách thức chế biến thì chắc cũng tương tự, đều được làm từ bì lợn trộn với bột gạo cùng chút rau thì là, sau đó chiên lên đến khi vàng ươm, dậy mùi.
Với khúc chả bì to như thế, mỗi khi khách mua, chị bán hàng sẽ cân lên tính theo lạng, kế đó bổ đôi khúc chả ra, thái thành từng miếng vừa vừa, rồi cẩn thận gói gém cho vào túi ni lông. Và sau cùng, chị không quên bỏ thêm vào mấy sợi lá chanh cho thơm, kèm một túi tương ớt bé xíu nữa.
Ăn chả bì kiểu này tất nhiên sẽ ngập răng hơn song lại không sướng miệng, giòn giòn như loại chả bì cũ ngày xưa. Nhưng như đã nói, nếu bạn nhanh chân mua tầm sớm, lúc chả bì còn nóng hôi hổi, phần vỏ bên ngoài vẫn còn xốp giòn thì ăn cũng thơm ngon lắm. Hoặc cũng có người "sáng tạo" hơn, mua chả bì đã thái sẵn rồi, về nhà lại chiên qua lần nữa, như vậy bảo đảm nóng giòn như mong đợi.
Thưởng thức chả bì chắc chắn sẽ không thể thiếu một bát tương ớt nho nhỏ cạnh bên. Nhất là trong tiết trời lạnh se sắt thế này, đôi khi chẳng cần đũa bát, cứ dùng tay nhón từng miếng chả bì nong nóng chấm với tương ớt cay xè, vừa ăn vừa xuýt xoa thích thú, bạn sẽ có cảm giác như mình được trở về với cái thuở học trò ngày xưa đó.
Địa chỉ: Cổng chợ Mơ cũ, đối diện số 44 Minh Khai, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Hoàng Nhi
Theo Bưu Điện Việt Nam
http://www.zing.vn/news/an-ngon/tim-lai-noi-ban-mon-cha-bi-chien-cua-di-vang/a109630.html
Nhận xét
Đăng nhận xét