Người trẻ chúng tôi giờ có một kiểu “tỏ tình” rất... LẠ! Chúng tôi thích một người, Nhưng chúng tôi mơ hồ không biết họ có hứng thú với mình không? Càng không biết xác suất thành công nếu theo đuổi là bao nhiêu? Chúng tôi nghe ngóng dò đoán… Rồi chúng tôi nửa vời, nửa đùa và nửa thật, Nếu bên kia cũng ỡm ờ đồng ý thì thành, mà nếu bên kia hơi… cương nhẹ thì chúng tôi cũng lùi luôn. Kết quả, chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ nửa vời, bạn bè chẳng phải, anh em không đúng, mà người yêu lại càng không! Chúng tôi rất muốn tin. Chúng tôi rất muốn yêu. Chúng tôi cô đơn thật đấy. Nhưng chúng tôi nguyện sống chết ôm giữ CÁI TÔI, dứt khoát khi chưa nắm bắt được gì đó an toàn từ đối phương, thì chúng tôi vẫn sẽ “giữ miếng”, để dù mối quan hệ chẳng đi đâu cả thì SĨ DIỆN chúng tôi vẫn nguyện vẹn. Cái sự sống chết vì tình yêu, điên cuồng lao theo người mình muốn, mạnh dạn tỏ tình nghiêm túc dù xác suất bị từ chối là 99.9% dường như bị xóa bỏ ra khỏi từ điển sống của chúng tôi. Tôi từng gặp những
Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard. Anh vô tình nhấn Shift viết tên em. Anh yêu em mà em chẳng Open. Mở cửa trái tim và Save anh vào đó.Cửa nhà em,mẹ đã gài Password. Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall.