Người trẻ chúng tôi giờ có một kiểu “tỏ tình” rất... LẠ!
Chúng tôi thích một người,
Nhưng chúng tôi mơ hồ không biết họ có hứng thú với mình không?
Càng không biết xác suất thành công nếu theo đuổi là bao nhiêu?
Chúng tôi nghe ngóng dò đoán…
Rồi chúng tôi nửa vời, nửa đùa và nửa thật,
Nếu bên kia cũng ỡm ờ đồng ý thì thành, mà nếu bên kia hơi… cương nhẹ thì chúng tôi cũng lùi luôn.
Kết quả, chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ nửa vời, bạn bè chẳng phải, anh em không đúng, mà người yêu lại càng không!
Chúng tôi rất muốn tin.
Chúng tôi rất muốn yêu.
Chúng tôi cô đơn thật đấy.
Nhưng chúng tôi nguyện sống chết ôm giữ CÁI TÔI, dứt khoát khi chưa nắm bắt được gì đó an toàn từ đối phương, thì chúng tôi vẫn sẽ “giữ miếng”, để dù mối quan hệ chẳng đi đâu cả thì SĨ DIỆN chúng tôi vẫn nguyện vẹn.
Cái sự sống chết vì tình yêu, điên cuồng lao theo người mình muốn, mạnh dạn tỏ tình nghiêm túc dù xác suất bị từ chối là 99.9% dường như bị xóa bỏ ra khỏi từ điển sống của chúng tôi.
Tôi từng gặp những người điên cuồng, mạnh mẽ phấn đấu trong công việc và sự nghiệp.
Và tôi cũng nhìn thấy đâu đó ngoài xã hội kia, có những người vẫn lăn xả hết mình vì tình yêu.
Nhưng cũng đen cái, 2 tốp này thường không cùng một nhóm người!
Khi người ta có ngoại hình, học thức, nhân phẩm, sự nghiệp, tiền tài… càng ý thức được mình có bao nhiêu ưu điểm, họ càng không sẵn sàng hạ bớt tự tôn để đeo đuổi tình yêu bấy nhiêu. À, mình nhiều điểm tốt thế cơ mà, thiếu gì cơ hội, tại sao mình lại phải cố chấp ở bên một người không cần mình?!?
Thật ra, rất-có-thể người mình thích cũng đang nghĩ thế!
Những kẻ tính toán tự đặt mình lên bàn cân, cố chấp chờ đợi sự chắc chắn từ đối phương. Nhưng bên nào cũng chắc giá, kết quả là lùi dần, để rồi những trái tim ngày càng xa nhau hơn…
Rốt cuộc là tại những thất bại từng đi qua khiến chúng tôi e ngại bắt đầu một mối quan hệ tử tế, hay tại chúng tôi ngày càng quá tự tin vào bản thân mình?
Chúng tôi nào có chờ định mệnh hoàn hảo. Bởi chúng tôi rất rõ, chính mình cũng chỉ là một bản vá víu với đầy những hỏng hóc, nên nào dám mộng mơ điều gì quá xa xôi.
Chúng tôi chẳng cần lời hẹn thề đi cùng nhau tới cuối con đường, nhưng không thích kiểu tình cảm mờ ảo, thật đùa xen lẫn.
Là đòi hỏi cao về mặt cảm xúc và sự an toàn thôi mà...
Ấy, thế nhưng cái cách chúng tôi đối xử với nhau lại khiến cảm xúc ngày càng biến tướng, nếu không muốn nói là để lại nỗi đau và tủi hờn. Chúng tôi tặng nhau lời "tỏ tình" ỡm ờ; hẹn thề chờ đợi tựa như bông đùa, trêu chọc; khuyến mãi thêm biết bao cái seen lạnh lùng không một lời hồi âm đúng lúc... Nhiều câu chuyện đáng nhẽ có thể thành một cuộc tình tử tế, kết quả lại trở thành những mối quan hệ dở ương, có chút động lòng, đi bên đời nhau, nhưng chẳng là gì cả.
Lẽ nào, con người ta mạnh mẽ nhất lại là lúc mình chẳng có gì. Không có gì để mất, chỉ biết lấy hết cảm xúc ra đánh cược điên cuồng mà lao theo người mình yêu. Đen cái, khi người ta chẳng có ưu điểm gì ngoài cái “tình yêu” vô hình - thứ cảm xúc tràn trề ấy lại chẳng đủ khiến đối phương cảm động.
Giữa một mớ những mối quan hệ, có những ngày cô đơn cũng muốn mở lòng, khổ nỗi thấy cái gì cũng mơ hồ và cợt nhả, nên chẳng biết sẽ phải mở lòng với ai.
Đi khắp nơi, đâu đâu cũng thấy người ế
Lang thang khắp chốn, chỗ nào cũng đụng FA
Vậy mà những cái “một nửa” ấy vẫn cứ mãi chòng chọc, chẳng sao mà tìm được miếng ghép khiến cảm xúc nơi mình hài lòng.
Tự dưng thấy văng vẳng trong đầu dăm câu hát…
"Anh đã đi hết một phần ba cuộc đời,
Mà sao trái tim vẫn còn một mình chơi vơi
Nhiều lần muốn đôi chân dừng lại nghỉ ngơi
Do anh khó, hay là người khó em ơi?"
@nightfly
Pic: Pinterest
Nhận xét
Đăng nhận xét