Chuyển đến nội dung chính

Tối, hai vợ chồng lên giường, thấy vợ vẫn mặc bộ đồ ngủ kín mít em mới nhăn nhó hỏi:
- Mấy bộ váy ngủ trước em hay mặc đâu ?
- Giờ mặc chật lắm, lại bất tiện mặc mấy bộ này có việc gì chạy ra ngoài cho nhanh.
Theo thói quen cũ em với tay bật đèn ngủ cho mờ mờ ảo ảo. Ấy thế mà vợ em nó hét lên :
- Anh làm gì thế tắt đèn đi .
- Mắt anh đã cận tắt đèn tối thui thì anh mò à?
- Uh tự đi mà mò
Đấy vợ con đẻ đái xong đổi tính đổi nết đổi cả thói quen. Ngày xưa em bảo tắt đèn thì nhất mực không:
- Phải để đèn thì chồng mới nhìn thấy vợ, lúc nào trong mắt chồng cũng phải nhìn thấy vợ xinh đẹp như thế này.
Vâng giờ thì em đang phải tự tưởng tượng ra gương mặt của vợ đấy. Nhưng chuyện sẽ chẳng có gì nếu như vợ em không dở chứng, em sờ trên thì gạt tay em ra cứ làm như lần đầu làm chuyện ấy đấy. (Uh thì thôi chỗ đó giờ nhường thằng cu vậy).
Em tiếp tục di chuyển xuống cái cái vòng eo 59 ngày xưa, môi chưa kịp hôn tay chưa kịp sờ thì vợ em lại giãy nảy lên em bực:
- Ơ hay việc phụ chưa xong mà cứ đòi nhảy ngay sang việc chính là thế nào nhỉ.
- Nhanh nhanh đi thằng cu nó khóc em sang xem con thế nào.
Trận đấu kết thúc vợ cắp đít bỏ đi em tủi thân ghê gớm .
Hôm sau vợ tắm , em vô tình đi qua thấy vợ đang đứng trước gương, đầu nghĩ cái gì mà mặt mũi đần thối ra khó tả lắm.
Vợ dãn mặt cau mày soi mấy cái tàn nhang mới mọc thêm. Rồi lại lấy tay nâng nâng hai quả bòng lai mướp, khổ nâng mãi nó vẫn về vị trí cũ.
Nâng chán chê vợ lại vỗ vỗ xuống mảng bụng , sờ sờ nắn nắn, xoay trái xoay phải nhưng khổ cái xoay góc nào thì số vòng cũng vẫn lại như nhau.
Em cứ nán xem vợ còn làm gì nữa thì thấy lôi cái váy ngủ sexy em tặng từ năm ngoái ra mặc. Vợ mặc xong mà em không nhận ra nổi cái váy luôn , em tưởng tượng cảnh người ta nhồi lòng heo like đến 90% thật.
Còn vợ thì cố nhịn thở xem cái bụng nó có bớt phưỡn ra không, được 10 giây thì thở phì phò, bụng lại bung lụa về trạng thái cũ ho ho.Thế là vợ cởi ra luôn, kéo bộ pizama mặc y như ngày hôm qua...!
Nhưng trước trận đấu ngày hôm nay em lại được thấy những điều cần phải thấy các bác ah.
Thấy mấy cái vết tàn nhang nó ngày một lên nhiều mà vợ chưa biết bôi gì cho đỡ, ngày xưa nick fb vợ là Thị Kiều đẻ con xong vợ chuyển thành Thị Nở.
Thấy mấy bộ đồ lót em tặng để nguyên trong tủ vì 3 vòng đổi size rồi nhưng em bận quá chưa kịp tặng cho vợ cái mới.
Thấy cái bụng của vợ căng tròn hạnh phúc khi thằng cu con vẫn nằm trong đó , giờ thì nhăn nheo rạn đen chằng chịt như dưa chín cuối mùa.
Và em quyết định sẽ phải ngăn cấm vợ tắt đèn trong đêm nay và cả những đêm sau nữa.
Vì thời gian sẽ làm đàn ông mau quên và trở lên hững hờ lắm. Nếu mỗi ngày không nhìn thấy những tổn thương mất mát đó, những hy sinh lẳng lặng đó họ sẽ quên, quên mất vợ mình đã thay đổi vì ai, xấu xí già nua đi vì ai.....các bác có biết vì ai không ạ....?
(Tuệ Nhi)
(Photo: B&R)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST