Chuyển đến nội dung chính
catarina-and-pavel:
“Ánh đèn sân khấu hết nhảy xanh lại đỏ, âm trâm theo giai điệu ma mị riêng của nó. Hàng ghế và nhạc cụ bỏ trống, phủ một lớp bụi mỏng, trông cô đơn như đời một người đàn bà cũ, tịch mịnh nhưng không chút tang thương.
Tôi cứ nhìn...
Ánh đèn sân khấu hết nhảy xanh lại đỏ, âm trâm theo giai điệu ma mị riêng của nó. Hàng ghế và nhạc cụ bỏ trống, phủ một lớp bụi mỏng, trông cô đơn như đời một người đàn bà cũ, tịch mịnh nhưng không chút tang thương.
Tôi cứ nhìn nơi đó, chớp mắt không rời, dường như cả thế giới chỉ còn lại tôi và sân khấu, cả những ký ức vụn vỡ từ lâu về trước.
Đã từng có người, mỗi ngày đều chăm chỉ ngồi luyện tập trước cây đàn piano, bóng lưng thằng tắp, tự tin, kiêu ngạo mà không mất đi phần dịu dàng nồng ấm. Những ngón tay mảnh khảnh bay múa trên từng phím đen, phím trắng. Ngân nga điệu nhạc dịu êm mà tôi đã quên tên. Sân khấu đó dường như được làm riêng cho anh, và cũng chỉ có mình anh tồn tại mà thôi…
Người con trai đó vẫn luôn là một nút thắt trong lòng tôi, một đống bùng nhùng chẳng thể vứt bỏ.
Tôi đối với người chẳng có thứ gọi là tình yêu, đến tình bạn cũng chẳng chạm đến. Nhưng mỗi lần tôi đều rất kiên nhẫn, đợi người đó đàn, hết bài này đến bài khác, hàng giờ đồng hồ chẳng nói một câu chỉ im lặng đợi người ta, ngắm người ta… Thế giới của người đó không phải tôi không rõ nhưng tôi không muốn bước vào, không muốn xáo trộn nó, càng không muốn nhận tổn thương.
Hai năm, cũng có lẽ là ba. Tôi kiên nhẫn đợi nhưng người đó đã chẳng còn kiên nhẫn để đàn…
Đến bây giờ tôi đã chẳng còn nhớ được người đó trông ra sao, đến cái tên cũng đã lãng quên mất rồi. Cảm giác đó không thể nói rõ, chỉ biết trong lòng mơ hồ có cảm giác thân thuộc nhưng lại không muốn lại gần, cảm giác vừa yêu vừa ghét một người. Trái tim giống một kẻ bị cảm, lúc nóng lúc lạnh, đấu tranh kịch liệt. Để rồi chỉ còn lại một tiếng thở dài…
Tôi thấy tiếc nuối, vì ngày trẻ đã lãng phí mất bao kiên nhẫn vào một người như thế. Người đó thậm chí còn chẳng biết, luôn có một vị khách, ngồi sau lưng anh, chăm chú nhìn, chăm chú nghe và chăm chú đợi

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST