Chuyển đến nội dung chính
61982827_1585063068290533_268096007554727936_n.png
Đây là con mèo, được nuôi nấng bởi một người đàn ông u50 từng ăn thịt rất nhiều đồng loại của nó.... Đúng hơn là thói quen của ông í ngày xưa là ăn thịt mèo 1 tuần /1 lần. Và hễ gặp con nào đang lang thang ngoài đường ông í sẽ giao lưu bằng một cú sút.
Cho tới lúc con mèo ghẻ lở xấu xí này xác nhập vào hộ khẩu gia đình của ông í. Chính nó đã làm thay đổi suy nghĩ của một con người.
Mới đầu đem về ông í cũng chẳng ngó ngàng gì. Nhưng dần dần nó quấn theo chân đòi ăn, ngồi ngóng chủ đi xa về và nũng nịu xin ngủ chung, tắm chung. Giờ thì số tiền ông í bỏ ra dần dần tăng lên để cung phụng cho nó như một con bồ nhí chính hiệu.
Bây giờ hình ảnh người đàn ông ngồi vắt chân nhâm nhi ở quán thịt mèo đã biến mất. Thay vào đó là hình ảnh ông í vào bếp rửa tay sạch sẽ xong, gỡ từng cọng xương cá rồi gọi " Con ơi xuống ăn cơm!"
Nó thò mặt ra, liếc mắt nửa cái rồi ngúng nguẩy đi xuống dùng bữa.

Có hôm ho vài cái cũng cuống lên bồng bế đi bác sĩ, đầu tư hẳn một cái đệm cho nó nằm. Sáng dậy chưa kịp đánh răng rửa mặt đã pha nước ấm lau mặt cho nó...
Bây giờ nó như con heo, đc cưng chiều quá nên mất dạy vô cùng. Ngoài chủ ra thì cứ ngứa mắt ai là nó lao vào đánh cho sấp mặt. 😑😑😑
Nguồn:Bác sĩ thú y Việt Nam

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST