Trời mưa, nội ngồi trên bộ ván nhìn xa xăm ra trước sân nhà, phía có con ngõ nhỏ dẫn ra đường cái. Biết nội đang ngóng chú Út trên thành phố gần tháng nay nay chưa về thăm nội, tôi rón rén lại gần bên nội và thỏ thẻ: Con ngoáy trầu cho nội ăn nha! Rồi nhanh nhảu với tay cầm chiếc ống ngoáy chờ nội têm trầu bỏ vào để tôi ngoáy. Nội lựa một lá trầu xanh mướt, lấy tay vuốt vuốt rồi ngắt ngọn lá bỏ qua một bên. Quả cau tươi, nội dùng dao bổ ra làm tư, tách lấy một phần hạt cau. Tôi rất thích con dao bổ cau của nội. Không biết nội dùng từ bao giờ mà lưỡi dao mòn khuyết một bên khá sâu, nhưng con dao rất chắc và sắc lẹm, vì thế không bao giờ nội cho phép tôi dùng đến. Sau cùng, chờ nội quệt một chút vôi non lên lá trầu xanh, cuộn vào một góc hạt cau là tôi vội vàng cầm lấy bỏ vào chiếc ống ngoáy nhỏ xíu bằng đồng. Một tay tôi giữ chặt ống ngoáy, còn tay kia thì cầm chiếc chìa, ngoáy thật mạnh vào miếng trầu cho đến khi nào hỗn hợp trầu cau nhừ ra thì đưa cho nội. Tuổi già cần được nghỉ ngơ
Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó... Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở quê, có mấy loại