Chuyển đến nội dung chính

Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo


(Soha.vn) - Cuộc sống thiếu thốn đủ trăm bề cũng không thể lấy đi nụ cười đáng yêu và ngây ngô của những đứa trẻ ở xã Nậm Mười.

Để đến được xã Nậm Mười, tỉnh Yên Bái, đoàn từ thiện do báo Trí Thức Trẻ và công ty Nam Trường Sơn tổ chức phải vượt qua quãng đường hàng trăm cây số rồi cùng nhau thử cảm giác mạnh khi ngồi sau xe máy để đi sâu vào bản.
Nậm Mười có cảnh đẹp, con người ở đây cũng vô cùng thân thiện và mến khách nhưng có lẽ, điều khiến chúng tôi lưu luyến nhất vẫn là nụ cười ngây ngô và đáng yêu của những đứa trẻ. Thời tiết ở đây lạnh lắm, sương xuống nhiều khiến các thành viên trong đoàn đều phải mất một thời gian ngắn mới có thể thích nghi. Ấy vậy mà có rất nhiều đứa trẻ ở đây ăn mặc rất phong phanh.
Có lẽ các em đều đã quen chịu đựng nên chúng tôi tuyệt nhiên chẳng nghe một lời ca thán. Chúng cũng chẳng thắc mắc tại sao người khác có cái này mà chúng lại không có. Khi tôi hỏi chuyện một bé gái đang ngồi chồm hổm trên mặt đất trong khi các bạn khác được ngồi ghế, cô bé chỉ lí nhí: "Con không có ghế, các bạn nhanh hơn nên lấy hết ghế rồi". Để rồi khi tôi cảm thấy có chút chua xót nghẹn ngào ở cổ thì cũng là lúc tôi nhận được nụ cười tươi từ cô bé xinh xắn ấy.
Trẻ em ở đây, muốn có cái chữ phải đi bộ đến gần 20km mới tới được trường học. Nhìn đôi dép mòn vẹt, gương mặt lấm lem, mái tóc xơ xác vì băng rừng, vượt núi mới thấy con đường tìm đến cái chữ của các em khó khăn như thế nào.
Cuộc sống của các em là thế, thiếu thốn đủ mọi bề, thiếu bữa ăn ngon, thiếu manh áo ấm, thiếu sự chăm chút từng li từng tí một của bố mẹ... nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để làm tắt đi nụ cười ngây ngô và đáng yêu đến lạ.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Cuộc sống và thời tiết nơi đây luôn đặt ra thử thách đối với những đứa trẻ,
Cuộc sống và thời tiết nơi đây luôn đặt ra thử thách đối với những đứa trẻ,
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Nhưng chúng tôi không hề nghe một tiếng phàn nàn.
Nhưng chúng tôi không hề nghe bất cứ tiếng phàn nàn nào.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Các em đã quen với cái lạnh, với cuộc sống bộn bề thiếu thốn.
Các em đã quen với cái lạnh, với cuộc sống bộn bề thiếu thốn.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Thậm chí, việc đi bộ gần 20km để đến trường đối với các em cũng chỉ là "chuyện nhỏ".
Thậm chí, việc đi bộ gần 20km để đến trường đối với các em cũng chỉ là "chuyện nhỏ".
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Khó khăn là thế nhưng các em vẫn miệt mài với cái chữ.
Khó khăn là thế nhưng các em vẫn miệt mài với cái chữ.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Bằng lòng với cuộc sống hiện tại, đó là cách những đứa trẻ mỉm cười.
Bằng lòng với cuộc sống hiện tại, đó là cách những đứa trẻ mỉm cười.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Đó cũng là những gì giữ chân chúng tôi ở lại nơi đây.
Đó cũng là những gì giữ chân chúng tôi ở lại nơi đây.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Và cũng là sự nuối tiếc khi cả đoàn phải ra về.
Và cũng là sự nuối tiếc khi cả đoàn phải ra về.
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo
Nậm Mười: Nụ cười vô tư của những đứa trẻ xứ nghèo

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST