Khi em đã đi xa rồi, một mình trên đường ra Đông Du, bất giác anh tự hỏi: "Không biết tay em có còn đổ mồ hôi nữa hay không?". Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ? Phải rồi, mình đã chia tay! (Quoc Huy)
From: quoc huy
Sent: Tuesday, December 22, 2009 1:53 AM
Sent: Tuesday, December 22, 2009 1:53 AM
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Một tháng, à không, chính xác là một tháng 2 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh. Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh em, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã không còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ. Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em?". Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.
Ừ nhỉ, tối hôm ấy, lần đầu tiên anh gặp lại em, sau 3 năm xa cách. Ngày ấy anh và em học chung lớp 9. Anh thì lúc đó khá dữ dằn, còn em thì rất hiền, và không sôi nổi, rất bình thường, thậm chí chìm lỉm giữa cái lớp 52 người. Thế nhưng chính vì những điều đó đã làm anh chú ý đến em vào những năm tháng cuối năm học.
Anh đã thầm thương em từ dạo đó, nhưng cũng chỉ giữ kín trong lòng, không dám nói ra, vì anh biết dù anh nói ra em cũng không tin. Và cho đến đêm hôm đó cũng vậy, sau khi gặp lại em, anh đã thổ lộ ra những điều thầm kín năm xưa, và cũng y như rằng, em không tin. Ừ thì em không tin cũng phải, vì em đâu nghĩ rằng một thằng như anh lại yêu em, và anh cũng không nghĩ rằng một thằng như anh lại được em chấp nhận nói lời yêu.
Mình cũng bắt đầu yêu nhau bình thường như bao cặp đôi khác, cũng hẹn hò. Anh vẫn còn nhớ như in buổi hẹn đầu tiên của 2 tụi mình, tại quán Hoa Hướng Dương trên đường Ngô Tất Tố (con đường mà sau này đã gắn với anh rất nhiều kỷ niệm). Dù đây không phải là lần đầu tiên anh hẹn hò, nhưng trong anh lúc đó vẫn có một cảm giác gì đó rất khác, rất lạ.
Thứ nhất vì em rất ít nói, hiền lành, khác với những cô gái anh quen trước đây, đều sôi nổi một cách giả tạo, cố tình gây sự chú ý. Thứ hai vì em từng là bạn của anh, người ta thường nói, tình bạn khó mà thành tình yêu được, nhưng anh không tin. Bằng chứng là những năm tháng sau đó, anh đã thật sự được sống trong hạnh phúc, một thứ hạnh phúc mà bấy lâu anh đã đi tìm, cuối cùng thì anh cũng tìm ra.
Em đã mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ? Rồi từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui? Làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa? Và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa?
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!
Em rất cố chấp, cứng đầu, mỗi khi có chuyện gì buồn em đều giấu kín trong lòng, tuyệt nhiên không cho ai biết, cứ thế mà một mình vượt qua cơn buồn đó. Chính vì cái tính đó làm anh phát bực, anh thấy mình như bất tài, không xứng đáng để em chia sẻ với anh. Anh hiểu em đã quen với chuyện vượt qua nỗi buồn một mình nhưng anh không trách em nhiều, và em hình như cũng hiểu, dần dần em cũng đã chịu chia sẻ với anh nhiều hơn.
Nhưng cũng chính vì cái tính đó lại làm anh yêu em nhiều hơn, vì những người trước anh quen, đều làm nũng một cách giả tạo. Chỉ có em, luôn sống thật với chính con người của mình, không gian dối, giả tạo, và chỉ khi ở bên em, anh mới thật sự cảm nhận được 2 chữ "bình yên".
Em rất thích cây cỏ, trước nhà em có rất nhiều chậu cây, và đặc biệt loài hoa em thích, à không loài cỏ mới đúng, là cỏ 3 lá, mà theo anh biết thì loài cỏ này rất đẹp và ngộ, vì nó chỉ có 3 lá, mà mỗi lá lại mang một hình trái tim. Anh còn nhớ lần đầu và cũng là lần cuối anh nhìn nó là vào ngày 9/11, ngày đen tối nhất đời anh.
Rồi cái ôm đầu tiên, em nói em rất thích được ôm những người mập, vì như thế tạo cho em một cảm giác ấm áp, và được che chở. May mắn thay, anh lại là một thằng mập, và anh thật hạnh phúc biết bao, khi lần đầu tiên được chở em, được em ôm. Anh còn nhớ như in đó là ngày mà anh chở em đi mua sách luyện thi Anh Văn tại nhà sách trên đường Đinh Tiên Hoàng...
"Ông xã đang ở đâu vậy? Chở bà xã đi mua sách nha", anh còn nhớ như in cái tin nhắn đó. Cái cảm giác được gọi là ông xã thật là vui trong anh. Anh vui vì anh đã kiếm được một nửa của đời mình.
Ngày đầu nắm tay em, anh luôn hỏi: "Tại sao tay Trang lại ra nhiều mồ hôi thế?". Có lẽ là tại mình yêu nhau vào mùa hè, thời tiết nóng nực nên tay em hay ra mồ hôi. Nhưng không phải, đó là do một chứng bệnh của em. Và cũng từ đó, anh luôn phải dùng tay anh nắm chặt lấy tay em, có như thế thì tay anh mới hút hết được mồ hôi từ tay em. Ôi tình yêu thật ấm áp!
Và anh còn nhớ, những lần hiếm hoi anh có được thời gian qua nhà em, đó là những lần trường cho nghỉ mà anh nói giấu mẹ, vẫn đi học bình thường, thật ra là anh chạy qua nhà em, để được nằm ôm em ngủ, để được ngửi mùi dầu gội Dove mà anh rất thích.
Rồi đến lúc 11h15 là lúc anh phải chạy ra quán cà phê của mẹ. Em luôn níu chặt lấy cổ anh, như không muốn anh đi, lúc đó khuôn mặt em làm nũng nhìn rất đáng yêu, và anh không cầm lòng được, vẫn ráng ở lại với em 5-10 phút, mặc cho điện thoại đổ chuông hàng chục lần mà người gọi là "chị Ba". Khi ra mẹ, anh phải hứng chịu những lời khó nghe từ mẹ, thậm chí anh bị tịch thu cả điện thoại. Nhưng anh vẫn không hề trách em, vì anh muốn đánh đổi những cơn giận của mẹ anh để lấy những giây phút quý giá ở bên em.
Và rồi anh nhận ra anh yêu em lúc nào không hay, cũng như em nói, em là người đầu tiên mà anh yêu thật lòng, yêu trọn vẹn. Nhưng rồi cũng vì quá yêu em, mà anh cũng đã đánh mất em. Anh đã nhiều lần giận dỗi vô cớ, nhiều lần hờn ghen không lý do, và rồi cũng vô tình ngay lúc đó, một chàng trai khác đã bước vào cuộc đời em, làm tắt đi một tình yêu đang liêu riêu cháy.
Và rồi tình cờ thay, anh lại được gặp em đúng như ý nguyện của anh. Lần đó anh muốn đi ngang trường em, hy vọng được gặp lại em cho thỏa nỗi nhớ nhung. Rồi anh gặp em thật, em vẫn thế, vẫn mái tóc đen đó, vẫn đôi mắt bồ câu đó, vẫn đôi vai gầy, hình như em quên mang khẩu trang, ánh nắng chói chang làm em khó chịu.
Bỗng chốc anh muốn chạy lại che ánh nắng đó đi cho em, nhưng sựng lại. Ừ nhỉ, đâu có được, anh đã để em đi rồi mà. Em đã không là của anh nữa rồi. Suy nghĩ một hồi, anh quyết định sẽ chạy xe lên nhìn em rõ hơn. Nhưng bỗng anh lại sựng lại một lần nữa, vì anh thấy người chở em không phải là ba em. Mà là một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà! Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi! Hai người trò chuyện rất vui vẻ, em ngồi sau yên xe để một người chở, mà người đó không phải là anh. Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!
Khi em đã đi xa rồi, một mình trên đường ra Đông Du, bất giác anh tự hỏi: "Không biết tay em có còn đổ mồ hôi nữa hay không?". Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?
Phải rồi, mình đã chia tay!
Nhận xét
Đăng nhận xét