Chuyển đến nội dung chính

"Trước khi con trai tìm được thằng đàn ông của đời mình..."

"Nhiều bạn lấy SG ra để làm một lý do để chợt yêu, chợt giận, chợt vui rồi chợt buồn quá nhỉ? Tớ thì chỉ thấy SG đẹp, học 4 năm ở đất SG này không ít thì nhì nhiều tớ cũng bị nhiễm bở vùng đất nhiều cám dỗ này. Thức trể hơn, thức khuya hơn, biết cách ăn mặc hơn, nghỉ học nhiều hơn , thật ra thì nhìn thì thấy hơi xa đoạ tý nhưng SV mà, đố ai vượt qua những cái đấy, trừ phi là dân SG gốc vòng cản gia đình :D. Àh tớ còn đi chơi nhiều hơn, những chuyến đi phượt xuyên tỉnh, hay nghỉ mát rong chơi sau thi.... và mình cũng sống có trách nhiệm hơn, tự lo cho mình nhiều hơn.

Đó là về những thứ tớ tiêm nhiễm từ đây, và tớ còn nhận ra được tớ là ai nữa,  là một vận động viên bóng chuyền, tớ khá mạnh mẻ từ bé, và chưa hề suy nghĩ tớ sẽ là gì, tớ cũng chả thèm suy nghĩ và nghi ngờ giới tính của mình, vì tớ nghĩ tớ được lập trình sẵn là con trai thì sẽ là con trai và cưới vợ, sinh con, rồi........Thật. Tớ cũng đã có nhiều mối tình với các cô gái, thường thì ai cũng xinh, ai cũng đẹp, và cũng đã vài cuộc làm tình mãnh liệt như bao thằng và rồi sau tất cả những thứ ấy, cho đến khi tớ gặp thằng con trai của đời tớ. Nghe thì có vẻ buồn cười chứ từ bé tớ ghét gay kinh khủng, ghét lắm, và sợ, chưa từng dám nghĩ là một ngày mình chính là thứ mình ghét, mình đón nhận thôi, vì sau những cuộc mây mưa với các cô bạn gái mình cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó bất ổn, đó là hứng cảm, chỉ làm cho có lệ, mà xưa giờ mình cứ cho mình là một thằng trai, vì tớ chả thích điệu đà, không nói giọng éo éo như nhựa, không có để ý mấy anh giai đẹp giai, không đi chéo chân. Chã hiểu sao khi gặp cậu nhóc của tớ, tớ lại thấy dường như mình bỏ quá nhiều thời gian cho cái mà vốn thuộc về mình, Tết vừa rồi mình nói với bố mẹ, mình là Gay, tưởng là sẽ ra đường ngay trong đêm 29 chứ, cơ mà Bố Mẹ lại cười phì, tưởng mình đùa, tới lúc mình lấy hình mình và cậu nhóc thì Bố Mẹ mới tin và im lặng, rồi 7 ngày Tết trôi qua hơi nhạt tý, và ngày thứ 8 mình nhận được cái gật đầu, vì may cho mình là ngoài mình thì còn có 3 anh giai nữa, nên cắhc Bố Mẹ cũng nguôi ngoai.

Cảm ơn Bố Mẹ, cảm ơn SG và cảm ơn em Nhóc của anh.

Tớ khuyên ai còn đang chưa dám nhìn nhận bản thân thì hãy mạnh dạng hơn đi tìm một nữa của mình đi :D


p.s: Hôm qua vô tình đọc một confess về đồng tính, mình phì cười, cứ sống thẳng thắn và cứ sống tốt lên thì cái gì cũng được, tớ vẫn thấy tớ bình thường, vẫn bóng chuyền ầm ầm, vẫn nhậu nhẹt thâu đêm, chỉ có điều thay vì ôm 1 cô gái, mình đi ôm một cậu bé. Thế thôi"
Fr: Láo Cá
"

Nguồn: Open University Confessions
P/s: Tình hình là mình thấy hay hay và muốn chia sẻ mọi người!!! ^^!



..........Yan..........

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST