Chuyển đến nội dung chính

Chúng ta đã đi qua nhau như thế

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc.

Chúng ta đã cùng nhau bước qua một thuở yêu đương sôi nổi, ồn ào để giữ lại những điều trái tim không muốn mất.

Chúng ta đã tặng nhau cả một quãng đời, đủ chậm, đủ lâu để những điều đã cất thật sâu, ủ thật kỹ vẫn khẽ khàng cựa mình khi trời trở gió, cho dù mọi thứ đã đi đến quá nửa ngày xưa…

Có thể là nước mắt, nỗi đau, cũng có thể là những mẩu niềm vui vụn vãi – tất cả, tất cả ki cóp lại thành một thời không thể lãng quên…

Chúng ta đã bước qua thuở ban đầu bẽn lẽn, ngượng ngùng để trót can đảm mà ngã vào nhau, rồi từ đó trở về sau muốn một giấc mơ không bao giờ tỉnh thức. Những rung động nhiệt thành cháy rực, cuốn ta vào một thuở si mê người còn say đắm hơn chính bản thân.

Nhưng cuộc đời vạn biến, lòng người vô biên, giữ sao cho đặng những nhức nhối, hoài nghi không làm yêu thương đứt gãy. Một vết rạn, hai vết nứt… những xốc nổi, vội vã xưa kia đã biết điềm tĩnh, trầm ngâm từ lúc nào không ai rõ. Chúng ta bỏ đi, như một chọn lựa được sắp đặt trước không mấy bất ngờ.

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc. Hai con người bước qua nhau, hai cuộc đời chạm vào nhau rồi bỗng nhiên đi thẳng, không ai ngoái lại, không ai nức nở. Vì ta biết rồi, những thứ đã ngủ yên thôi đừng nên đánh thức. Quá khứ là để giữ, không phải để khuấy nó lên…
 
Chúng ta đã đi qua nhau như thế 1

Ngang hồi ức, ngang những xót xa, ta bình thản ngang qua một con người đã từng chung buồn, vui, hạnh phúc.

Ngang những dằn vặt, dày vò, ngang qua những ám ảnh tội lỗi và tổn thương, ta trả trái tim về những ngày thanh thản.
Một cái tên đã thôi rung lên bật khóc, một hình dung kể từ đó cũng không còn nữa đớn đau.

Chúng ta chạm vào nhau, rồi cứ thế bỏ đi…

Trở về tìm lại nhau qua những dòng hồi ức, không ai níu kéo, không ai van lơn…
 
Nhung nhớ nhuội dần, tình yêu nhòa nhạt… 

Hai trái tim bình thản…  

Chúng ta đã đi qua nhau như thế, sau tất cả những yêu thương…
 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST