Lời dẫn
Một tin nhắn bất ngờ và tôi hoàn toàn shock. Nhưng cũng đủ bình tĩnh để không vội vàng gọi điện hay trả lời tin nhắn ngay. Tôi linh cảm được và tin đó là sự thật, tin rằng em muốn chia tay mình, mặc dù trước đó hai đứa vẫn nhắn tin bình thường và em bảo đang bận duyệt chương trình văn nghệ. Chia tay chưa đầy 20 ngày, tôi không còn là người hàng đêm gọi điện tán gẫu với em, chiếc điện thoại không còn tin nhắn đến của em mà mỗi khi tỉnh dậy, mỗi khi đi bơi về tôi vẫn phải vớ ngay lấy điện thoại cứ như đang trông chờ điều gì đó. Và hôm nay trên facebook em viết "Thật may mắn vì những lúc đau buồn nhất thì có người ấy bên cạnh mình". Chân tay tôi rụng rời, một cảm giác bị xúc phạm ghê gớm. Bởi em đâu biết tôi yêu em nhường nào, vậy mà em chủ động chia tay tôi, và rồi có ngay người khác để chia sẻ những thứ gọi là đau buồn và yếu đuối mà em tự vẽ ra. Tôi không trách em, chỉ tự trách mình mù quáng đặt hết tấm lòng chân tình của mình vào chỗ sai lầm.
Vâng, tôi thất tình và vẫn đang thấy đau khổ vì cái tình yêu ấy.
Không biết ai đã từng đọc truyện "Anh sẽ ngủ với em chứ?". Tác giả là một bạn nữ học Kiến trúc (giờ thì mới lấy chồng rồi), vì truyện này mà mình và em ấy trở thành bạn thân...trên mạng, chỉ gặp nhau duy nhất một lần và đến bây giờ vẫn giữ mối quan hệ bạn bè và liên lạc. Em ấy có nói lý do viết là "thất tình", những gì em ấy viết ra không hẳn là để viết một câu truyện, chỉ là viết để giải tỏa cho bản thân. Em ấy cũng khuyên tôi, nếu anh cảm thấy đau khổ quá thì cứ viết ra cái gì đó nếu anh cảm thấy đó là một cách xoa dịu. Vì thế những gì tôi viết ra dưới đây không hẳn là truyện ngắn hay gì đó. Nó dựa trên những cảm xúc có thật của bản thân tôi, cũng không phải để kể lể chuyện đời chuyện tình. Chỉ là một cách để tôi vượt qua những ngày tháng này.
Toàn bộ câu truyện sẽ được type trên chiếc 9320 mà tôi đang sử dụng.
Cảm ơn mọi người đã cho một góc nhỏ.
Phần 1 : Tôi đã dùng BlackBerry
Tôi gặp lại em trong đám cưới đứa em. Trông em vẫn như ngày nào, có điều hình như xinh hơn vì hôm nay em trang điểm và mặc áo dài, chắc được nhờ đến phụ giúp đám cưới. Từ xa tôi thấy em cùng vài đứa bạn khác của cô dâu đang "giơ tay chu mỏ" hướng về chiếc iPhone trên tay em. Một chút gì đó gợn lên trong lòng không phải vì lại được nhìn thấy em mà vì em đã không còn dùng chiếc 8900 ngày nào tôi tặng. Chẳng biết em có còn yêu tôi đến nỗi giữ nó làm kỉ niệm hay đã bán quách nó đi rồi. Yêu nhau đủ lâu để tôi biết em không thích chạy theo xu hướng hay không biết chừng em đã thay đổi, hoặc giả là chiếc iPhone kia là do anh người yêu hiện tại bắt em phải dùng. Trong kí ức tôi bỗng trôi về cách đây 10 năm.
Cuối thu 2004.
- Ê Gay à, tao Đậu đây.
Quá thông cảm cho cái chuyện ế ẩm của tôi nên chúng nó thân mật gọi tôi là gay, lý do để giải thích là chưa thấy tôi yêu đương đứa con gái bao giờ. Còn "đậu" là thằng Hà "đậu", tôi bảo nó "Trong óc mày chắc cũng có thêm nhiều đậu chứ chẳng phải có mỗi bã đậu đâu".
- Ra quán bia gần cổng xưởng đi, tao vừa dưới trường về, có cái này hay lắm.
Gọi nó là bã đậu thế chứ nó cũng đang học năm 3 Kiến trúc, tôi thì vì ham chơi mà đành chia tay Bách khoa về học trường ở tỉnh. Dù sao thì trường đại học ở Thái Nguyên cũng có tiếng mà. Tôi nhớ mình đã phải chật vật thế nào khi vừa xem Euro vừa ôn thi, ơn trời là cũng vẫn đỗ.
Tôi lóc cóc chạy ra quán bia thì thấy nó và Hùng "sẹo" đang hí húi gì đó. Nghe "sẹo" như giang hồ nhưng thực ra là chỉ vì nó hay "xòe xe" và có nhiều dấu tích để lại trên cơ thể.
- Nhìn đê
Hà đậu nói với giọng oai hùng như nó đang sở hữu một viên kim cương rồi chìa về phía mặt tôi. Tôi ngơ ngác cầm lấy, lật lên lật xuống ngang dọc vài lần để xem. Trong khi nó nhìn tôi cười đắc ý như tôi là thằng "nhà quê" lắm ấy. Mà đúng là tôi quê thật khi mà lấy tay chọc chọc vào cái màn hình của thứ thiết bị mà lần đầu tiên tôi thấy.
- Thằng ngu, không phải cảm ứng đâu.
Rồi nó giật lại từ tay tôi.
- BlackBerry hàng từ Mỹ đấy. Con này là 6710. Mà mày không học cách sử dụng thì còn lâu mới dùng được. Ví dụ mày thử gọi điện mà xem, đấy ấn số đi. Phải ấn như này này, rồi dập máy thì phải giữ nút này...
Trong khi nó thao thao bất tuyệt với vẻ thỏa mãn khi được lên lớp cho tôi thì tôi lẳng lặng uống bia (vì còn biết nói gì nữa). Trong lòng tự nhiên có cảm tình kì lạ với cái thiết bị kia.
Tối đó trong đầu chỉ nung nấu lên mạng tìm xem BlackBerry là gì và chú tâm vào từ khóa cụ thể "6710". Đó cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với diễn đàn công nghệ tinhte, nơi mà sau này cũng đã trải qua bao buồn vui. Lần đầu tiên tiếp xúc những khái niệm "cao siêu" như up rom, cài đặt phần mềm. Say mê đọc rất nhiều về BlackBerry rồi mò vào cả trang chủ để xem lịch sử các thế hệ cũ, xong cũng chưa biết sẽ bắt đầu như nào.
Dạo đó mới vào học, có phần mặc cảm vì lớn tuổi nhất lớp. Buồn vì chuyện mới "bật" BK còn chưa nguôi nên đến lớp cũng thất thường và lặng lẽ. Trong một lần thi, thấy thằng em ngồi cạnh cứ chốc chốc lại ngó vào cái "máy tính", trông thì giống kiểu con 6710 lần trước lắm, nhưng nhỏ gọn hơn và cũng đẹp. Lúc sau ra hỏi "Cho anh xem cái máy với"
Thằng ku lôi mình ra một góc
- Anh cũng biết à?
Mình ngạc nhiên
- Biết gì cơ?
Nó "À" lên 1 tiếng.
- Em được ông anh cho cái máy BlackBerry này, em chép ít tài liệu vào ấy mà. Các thầy cô chẳng ai biết nó là điện thoại, nhìn nó như cái máy tính ấy.
Hóa ra là vậy. Xong nó bỗng nói
- Dùng cũng hay nhưng em không thích nữa rồi. Mà cũng thi xong rồi. Có cái này đọc truyện cũng hay anh ạ.
Tôi buột miệng
- Thế bán lại cho anh đi.
- Anh mua thật à.
- Ừ, mua chứ sao, anh cũng thích mấy đồ lạ như này. Mua về tìm hiểu xem sao.
Tối đó tôi mang 500.000đ đến chỗ nó và kết bạn với chiếc BlackBerry đầu tiên như thế đó.
Thế là tôi vẫn cứ "gay", cứ miệt mài dùng BlackBerry trong suốt 4 năm ròng rã thì mới gặp em. Tính cho đến lúc ấy thì tôi cũng đã dùng qua khá nhiều đời, xong vẫn chưa thực sự sưu tầm được những chiếc máy "xịn" mà vẫn phải từng qua tay những chiếc đục lỗ, câu dây, dolly. Mua được một chiếc 7290 mà không bị trùng pin là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Tham gia một CLB rock, đến được gặp mọi người không phải chỉ vì cùng đam mê âm nhạc mà tôi còn sửng sốt khi thấy trên bàn bày la liệt từ 7290, 8700 cho đến cả 8320. Vào những năm 2008 - 2009, đối với tôi thì quả là phải tỏ lòng ngưỡng mộ khi nhìn thấy đống tài sản như thế, không hẳn vì nó nhiều tiền mà vì những chiếc máy.
Xong cái duyên mà khiến tôi và em gặp nhau thì lại hoàn toàn khác. Em và tôi học cùng trường cấp 3 nhưng cách tôi...9 tuổi. Chúng tôi liên lạc với nhau qua yahoo, qua sms... Càng ngày chúng tôi càng tìm thấy điểm chung trong suy nghĩ.
Rồi một ngày em trả lời tin nhắn "Sao anh không lật ngược lại, hãy để em hỏi "Em muốn anh là của riêng em có được không?"". Mấy thằng cùng phòng lúc ấy ngơ ngác tột độ vì thấy tôi đang nằm trên giường bỗng dưng bật xuống đất nhảy múa như dại, tay thì cầm điện thoại huơ huơ.
"Trúng lô à?" "Bao điểm?" "Khao đê, beer luôn đê!".
Kể thì đáng ra cũng nên khao lắm, xong nếu là trúng lô thật thì mới có tiền chứ không thì lấy đâu ra. Cả bọn tiu nghỉu khi nghe tôi nói. Còn tôi thì cứ sướng âm ỉ tưởng chừng cả đêm sẽ mất ngủ. Vừa nhắn tin với em, vừa đọc lại tin nhắn từ những ngày đầu và xóa hết những tin nhắn khác không liên quan. Đến độ sau này tôi có lúc phải gỡ dần app trên chiếc 7290 để bộ nhớ còn đủ ..lưu tin nhắn.
Và vào một ngày chớm hè 2009.
- "Em có đi với anh được không?"
- "Đi đâu thế?"
- "Uống bia, ngay gần khu nhà em thôi"
- "Uh, thế cũng được, em vừa đi học về nhưng chưa thấy bố mẹ về"
Thật buồn cười là lần hẹn gặp mặt đầu tiên của 2 đứa là lôi nhau ra quán bia vỉa hè. Tôi vẫn nhớ lúc đó em dùng chiếc W230 của Motorola. Có vẻ hơi thất vọng vì tôi biết nếu em không ở nhà thì chúng tôi chỉ có thể nhắn tin, trong khi đó thì tôi và lũ bạn được kết nối 24/24 trên yahoo thông qua vichat hoặc jivetalk, có lẽ thời điểm đó là hai phần mềm chat thông dụng và ngon nhất dành cho BlackBerry.
Chúng tôi vẫn chưa tiến xa hơn cho đến một hôm. Hôm đó tôi có đi uống một chút, còn em đi học thêm về. À, phải nhắc luôn khi đó em đang học năm cuối cấp 3 nên hay đi ôn thi tối. Những tin nhắn ngày càng tỏ sự nhớ nhung nên tối đó em đã đứng nửa tiếng dưới mưa, dĩ nhiên là có cầm ô, để đợi tôi trong khi tôi cố uống thêm vài chén với bọn bạn. Có chút men, lại thấy em đứng chờ trong mưa, lúc đó cũng gần 10h, em sắp phải về nên tôi bất chấp, dũng cảm ôm em và đó là nụ hôn đầu tiên. Sau này em cũng thú nhận đó là nụ hôn đầu đời của em. Tay em buông buông ô và chúng tôi đứng dưới mưa như cuốn vào nhau. Khổ nỗi ma xui quỷ khiến hay là bản năng không biết, tay tôi từ chỗ xoa sau lưng em dần dần chuyển xuống eo rồi ngược dần lên phía trước. Cho đến khi tôi vừa chạm vào chỗ thịt phồng lên mềm mềm ấy thì em đẩy tôi ra
- Anh làm gì thế?
Tôi giật mình buông em ra.
- Em lên xe anh đưa về.
Tuy trời tối nhưng dường như tôi nhận ra ánh mắt em đang lừ lừ nhìn tôi. Cả hai im lặng. Và đêm đó hai đứa cũng không nhắn tin cho nhau.
Phần 2 : Em đã là của anh rồi đấy
Ngày hôm sau tôi nhắn tin "Anh xin lỗi chuyện hôm qua". Tôi đã sẵn sàng chờ em trách móc và thực sự thấy hối hận, sẵn sàng xin lỗi em hàng ngàn lần để chuyện hôm qua đã không thể xảy ra. Nhưng em không trả lời. Cho đến tối thì em gọi cho tôi "Em đang ở .... anh lên đây gặp em". Suốt cả một ngày quá nóng ruột vì chờ tin nhắn, cũng chẳng dám gọi cho em, nghe thấy thế tôi vội vàng đến gặp em. Nhìn thấy tôi em vẫn như mọi lần, rồi chìa ra cho tôi
- Cả ngày nay anh không gọi cho em à? Máy em hỏng rồi, đọc được tin nhắn nhưng em không trả lời và gọi lại được. Chiều nay đi học em mượn máy của mẹ đấy.
Tôi ngập ngừng :
- Tại... anh tưởng... em vẫn giận anh
Em lừ mắt nhìn tôi :
- Giận đấy, anh cầm máy này về sửa cho em đi.
Tôi luống cuống cầm lấy cái điện thoại làm em phì cười
- Đưa em về, xong tí online chat yahoo nhé.
Cảm như trút được gánh nặng, tôi đưa em về (không dám ôm hôn gì nữa cả) rồi phi xe một mạch về phòng bật máy chờ em.
Vẫn chưa thấy nick em online, tôi hì hục xem qua cái điện thoại của em. Loay hoay một hồi, nhận thấy mình không thể tự sửa được, đang tính mai mang qua tiệm sửa thì có tin nhắn yahoo
"Aloo, anh có đấy không?"
"Anh đây, chắc điện thoại phải mang đi sửa em ạ"
"Sửa ngoài quán á, mất nhìu xèng không "
"Anh cũng không biết, có sửa mấy máy này bao giờ đâu, mấy máy kiểu này hiếm đồ bỏ xừ"
"Hây, thôi kệ nó đi"
"Ơ thế em dùng bằng cái gì"
"Chả quan trọng"
"Thế thì chỉ khi nào em ở nhà online thì anh mới liên lạc được à? "
"Uh nhỉ :-|"
"Thế này đi, dùng máy của anh nhé?"
"Ý, cái BlackBerry dầy bịch đấy á?"
"Uh, thì cứ dùng tạm, rồi tính sau"
"Thế anh dùng cái gì"
"Yên tâm, anh còn máy nữa mà"
"Vậy cũng được"
...
...
Thế là tôi lập tức bật BDM, backup lại danh bạ, tin nhắn, wipe lại máy sạch sẽ, xem xét nên cài gì gỡ gì. Cuối cùng tôi để lại trong máy vichat, jivetalk, operamini, những thứ cần thiết để em vào mạng. Khổ nhất là kì cạch restore cho em cái browser xong thì nhớ ra là khi em thay sim sẽ bị mất. Và không quên cài thêm mobireader cho vào đó 1 vài truyện mình thích để cho em có thứ giải trí, cùng 1 game duy nhất khá nổi tiếng trên BlackBerry thời đó nên tôi vẫn nhớ : NEXT.
Bỗng tôi thấy đèn báo yahoo nháy liên tục.
"BUZZ!!! BUZZ!!!BUZZ!!!BUZZ!!!"
"Sao anh không trả lời tin nhắn"
Mải mê cài lại chiếc 7290 nên tôi không để ý, vội vàng type trả lời:
"Anh mải cài lại cái điện thoại nên không để ý yahoo, máy đang cài nên anh không nhận được tin nhắn"
"Sắp xong chưa anh"
"Còn vài phút nữa thôi"
"Uhm, vậy xong thì nhắn tin nhé, em có chuyện này muốn nói, giờ em out đây"
"Ok, xong anh sẽ nhắn tin lại ngay"
Tôi chờ cho chiếc 7290 khởi động lại xong, tắt máy tính rồi lên giường nằm nhắn tin với em.
"Em không giận anh chuyện hôm trước chứ"
Tôi vẫn cảm thấy ân hận về hành động của mình, trong tôi em là một cô gái còn chưa lớn, ngây thơ và thánh thiện vô cùng.
"Bỏ qua chuyện đó đi, giờ với em chẳng quan trọng đâu"
Ơ thế hóa ra em đã ngầm chấp nhận những chuyện tôi sẽ tiến tới, chắc lúc ấy chỉ là do em bất ngờ thôi.
"Anh này, có nhất thiết phải chết vào lúc 27 tuổi không?"
Tôi dụi mắt tưởng mình đọc nhầm
"Em nói cái gì thế?"
"Cuộc sống này quá bế tắc anh ạ"
Hóa ra tôi nhầm, em đang nói chuyện nghiêm túc. Nhưng dường như đó không phải là bất chợt hoảng loạn.
"Em có chuyện gì thế?"
"Hoặc nếu không chết thì đi tu cũng được anh nhỉ?"
Nghĩ tới đó tôi cảm thấy có chút gì đó tức giận trỗi dậy.
"Giới trẻ bọn em bây giờ thật là sướng quá ấy mà"
"Em nghĩ lại xem bố mẹ nuôi em gần lớn, sắp thành người rồi. Em đã làm được gì chưa mà nghĩ đến những chuyện ấy"
Im lặng một lát
...
...
"Bố em có người phụ nữ khác rồi anh ạ"
Lần này đến lượt tôi im lặng. Quả thật tôi có lớn hơn em. Cảm giác sẽ là người dẫn dắt, là chỗ em có thể dựa dẫm được. Nhưng trong chuyện này nếu đặt tôi vào vị trí của em thì chắc hẳn tôi cũng sẽ chẳng biết phải suy nghĩ những gì.
Bố tôi mất năm cùng với năm tôi chuyển từ HN về TN. Cũng đã 5 năm trôi qua chúng tôi chỉ còn mẹ. Cảm giác mất đi người thân là điều gì đó quá lớn và khó nguôi. Xong đó cũng là điều sớm muộn sẽ phải đối mặt. Còn trường hợp của em, nó không chỉ đau đớn mà còn là khó chịu và bế tắc không biết nên lột tả cảm xúc như nào. Tôi chỉ còn biết thử tự đặt mình vào trường hợp ấy, rồi liên tưởng những bài báo, những câu chuyện về trường hợp ấy cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực nhất.
"Em vẫn còn mẹ mà"
"Vâng, em thương mẹ nhiều lắm"
"Em này, em vẫn còn trẻ lắm. Bố mẹ không ở cạnh nhau, nhưng anh tin cả hai vẫn luôn yêu thương em"
"Nhưng anh không biết không khí nhà em những ngày này ngột ngạt chừng nào, đi học xong em không muốn về nhà nữa. Em phải làm sao"
"Trước hết em đừng nghĩ những chuyện linh tinh đã. Em có muốn xuống chỗ anh không".
Thế là từ hôm ấy, sau những giờ học, em thường ghé qua chỗ tôi chơi. Lúc thì tôi lên đón, hoặc em chủ động đi bằng xe ôm xuống rồi tôi đưa về. Nhà em cách trường khoảng hơn 1km nên em thường đi bộ hoặc đi cùng xe với bạn.
Những hôm đến chỗ tôi, lúc thì em nằm lăn ra nhắn tin hoặc chơi game, lúc thì ngồi xem tôi chơi game trên máy tính. Thỉnh thoảng em cũng ngồi vào máy tính lướt qua blog nhưng cũng chẳng viết lách gì lên đó.
Thời gian này là em đã chuyển qua chiếc 7290 của tôi. Nhớ hồi đó mới chuyển từ HN về TN, bạn bè cùng trang lứa cũng ít nên chỉ còn vài người bạn trong CLB Rock chơi thân với nhau. Trong đó có Trình là người hay đi trà đá cùng tôi và luôn dùng một chiếc BlackBerry hơn đời chiếc của tôi. Gọi là đi trà đá, nhưng cứ chiều chiều ra quán trà đá thì mỗi thằng cứ cắm mặt vào chiếc máy mà chat chit nhắn tin. Thỉnh thoảng ngẩng lên nói với nhau câu gì đó. Cả buổi may ra nói được dăm ba câu lúc mới đến và lúc đứng dậy ra về. Có lần kiếm được cái theme mới đẹp đẹp cho chiếc 7290 tôi chìa máy ra khoe thì Trình lại đưa con 8700 ra "Đẹp bằng cái này không?". Hoặc có lúc mải mê xem hắn chơi mấy game action trên 8700 xong thì tôi cũng hơi ngán ngẩm với mấy trò đơn giản trên chiếc 7290. Thế nên sau khi đưa máy cho em dùng thì tôi cũng đã nghĩ đến việc "lên đời" bằng 1 chiếc 8700. Tôi chưa kịp hỏi thằng bạn về những "kinh nghiệm" dùng 8700 thì nó đã huơ huơ trước mặt tôi chiếc 8820. Thế là trong khi tôi đang thấy hứng thú với mấy trò mới trên chiếc 8700 thì thằng bạn có thêm 1 trò khác : nghe nhạc từ chiếc 8820. Thỉnh thoảng muốn nói gì lại phải đập đập tay hoặc giật tai nghe của nó.
Thời điểm ấy cũng là lúc tinhte, từ một diễn đàn chuyên về BlackBerry bắt đầu nở rộ ở đỉnh cao nhất chuẩn bị cho sự thoái trào và chuyển hướng mới. Rầm rộ nhất có lẽ là box phần mềm đặc biệt là các topic giới thiệu các phần mềm có thể crack hoặc bán key giá rẻ. Sự nhiệt tình của những người có kinh nghiệm cộng với sự ỷ lại của những người mới đã là một trong những nguyên nhân khiến những thành viên tâm huyết quyết định thành lập một diễn đàn riêng chuyên sâu và nghiêm túc hơn về BlackBerry : http://bbvietnam.com nhường lại tinhte cho một mảng khác rộng rãi hơn về công nghệ. Cũng từ đó tôi chỉ còn ghé qua trang chủ tinhte chủ yếu để đọc tin tức.
Niềm đam mê với chiếc BlackBerry của tôi chưa bao giờ dừng lại, cũng như tình yêu của tôi và em ngày càng lớn lên. Những lúc không nói chuyện với em thì tôi lại mò mẫm đọc bài rồi tìm tòi và tập tành chia sẻ key 1 số phần mềm có thể. Nhờ có chiếc 7290 mà em và tôi cũng liên lạc được nhiều hơn. Hoặc những lúc em đến phòng thì cả hai nằm ôm nhau thủ thỉ tâm sự.
Và rồi điều gì đến cũng đã đến. Trong một lần như thế, em đã là của tôi...
Phần 3 : Có phải yêu nhau là sẽ ở bên nhau cả đời?
Lại một cuối thu nữa trôi qua. Em đang chờ giấy gọi nhập học nên rảnh rỗi nhiều hơn. Vì thế mà thời gian chúng tôi được ở bên nhau cũng nhiều hơn. Bố công tác cách nhà 30km nên cuối tuần mới về một lần, cũng là lí do có người phụ nữ khác chen chân vào gia đình. Mẹ làm giáo viên tiểu học nên ở trường cả ngày nên em thường trốn xuống chỗ tôi cả ngày cho tới khi gần đến giờ mẹ đi làm về.
Đám sinh viên trong trường hồi ấy chắc hẳn cũng thấy ngạc nhiên và ghen tị khi mà thỉnh thoảng thấy tôi đi đá cầu, hoặc chạy bộ buổi chiều thì lại có một cô bé xinh xắn theo sau và ngồi chờ hí húi cắm mặt vào chiếc điện thoại. Biết là bạn gái tôi nên cũng chẳng có ai trêu ghẹo gì. Chỉ có lũ trọ cùng xóm thỉnh thoảng trêu tôi hét toáng lên khi thấy em đến "Anh B ơi có cháu đến thăm này"
Cuối thu nên buổi trưa trời vẫn hay oi nên thỉnh thoảng đến phòng tôi vào buổi trưa em cũng hay tranh thủ..."tắm nhờ" cho mát. Nhà tắm trong phòng trọ tôi thì không có cửa, nhưng cách xây bố trí cũng đủ để làm nó khuất đi. Những lúc như thế tôi chẳng tâm trí mà ngồi máy tính nữa, đành lên giường cố nhắm mắt ngủ giấc trưa. Nói thì là cố ngủ chứ làm sao mà ngủ được nên tôi nằm quay lưng vào tường giả vờ nhắm mắt. Em tắm xong thì cũng nhẹ nhàng nằm xuống sau lưng vòng tay ôm lấy tôi và vùi mặt vào lưng tôi. Tôi bỗng trở mình quay lại, cả hai cứ tròn xoe mắt nhìn nhau trong im lặng. Rồi sau phút giây ấy, cả hai say sưa hôn nhau. Tay tôi cảm nhận rõ làn da mát mẻ mà em vừa tắm xong. Quên hết chuyện lần trước, tôi luồn tay vào phía trước, em không nói gì mà còn hôn tôi mạnh hơn. Tôi thấy em như muốn vòng tay siết chặt lấy tôi. Bản năng trong tôi như trỗi dậy, vòng tay ra sau lưng em. Thấy tôi mò mẫm mãi không được, em buông tôi ra, tự tay vòng ra sau rồi nói rất tự nhiên "Em thấy nóng quá" (Như thế mà lại còn không nóng). Ngập ngừng một chút, chẳng hiểu đấy có phải là em đã đồng ý hay không, tôi lao vào em điên cuồng. Tôi chỉ nhớ cho đến khi đã hoàn toàn không còn mảnh vải trên người, em giương tròn mắt nhìn tôi như muốn hỏi "Có phải anh thực sự muốn làm điều đó với em". Bất chấp cả vẻ mặt đau đớn xen lẫn cả sự xấu hổ trên khuôn mặt em, tôi cố gắng đi vào trong, và rồi đổ sập mệt mỏi trên cơ thể em thì mới nhận ra em đang khóc. Tôi luống cuống chẳng biết phải nói gì, cứ để nguyên như thế thì em đẩy tôi ra rồi ngồi dậy "Để em đi tắm".
Tôi nằm chờ một lúc lâu vẫn không thấy em từ nhà tắm ra liền cầm chiếc khăn thò vào. Không thấy em cầm lấy, tôi he hé mắt nhìn vào, thấy em đang quay lưng úp mặt vào tay. Em khóc. Tôi mạnh dạn bước vào, ôm lấy đôi vai em đang rung lên "Anh xin lỗi". Em ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ướt nhòe "Anh là đồ xấu xa", giật lấy cái khăn từ tay tôi rồi bước ra. Tôi cũng tranh thủ tắm qua, lúc bước ra thấy em đã mặc quần áo ngồi đó im lặng.
Tôi cũng mặc quần áo xong, yên lặng ngồi hút xong một điếu thuốc. Chắc không chỉ riêng tôi mà trong em hẳn cũng nhiều suy nghĩ rồi bời. Chẳng ai nói một câu gì. Tôi hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy em.
"Em đừng giận anh nhé, anh yêu em thật lòng mà. Chỉ là anh đã không thể kiềm chế nổi mình"
Em khẽ cựa quậy trong vòng tay tôi.
"Em biết anh yêu em nên sớm muộn rồi em cũng sẽ là của anh. Anh sẽ không bỏ rơi em chứ"
Ngay lúc đó trong tôi dấy lên một sự quyết tâm, rằng dù trời đất có sập thì nhất định tôi cũng sẽ phải cưới người con gái này.
"Có thể em muốn thấy anh phải có trách nhiệm, nhưng với anh nó không phải là trách nhiệm một cách bắt buộc mà điều đó là hạnh phúc của cả đời anh". Khi nói những điều thật lòng ấy, tôi hoàn toàn không ngờ đến những hoàn cảnh cuộc đời sau này, không hề có ý niệm về những đổi thay lòng người qua năm tháng. Những tháng năm trôi qua dễ làm con người ta thay đổi để mà sẵn sàng rời bỏ những điều quan trọng nhất....
hực ra em còn trẻ, rất trẻ, nhưng cái suy nghĩ nhiều khi cố tỏ ra rất già đời, một cách nghiêm túc chứ không phải học đòi làm người lớn. Đã bước vào năm thứ nhất, em được thoải mái về thời gian hơn nên ngoài giờ đi học em có thể tự do đến chỗ tôi. Hoặc chúng tôi cùng hẹn nhau đi ăn vặt. Là con gái, lại đang lứa tuổi "xì tin" nên dù cố làm người lớn thì em cũng khó tránh khỏi "đam mê" của con gái. Em lôi tôi đi khắp cùng đường ngõ hẻm trong cái thành phố này để cùng nhâm nhi những món ăn vặt, thứ mà tôi đến sau này vẫn hay thèm và đi ăn như vừa ăn một thói quen, ăn một nỗi nhớ và cả rõ ràng là ăn để chiều ý cái dạ dày của tôi nữa. Cho đến về sau này, khi chia tay em, tôi vẫn nghĩ nếu có yêu một cô gái nào thì sẽ vẫn tự tin đưa người ta đến những quán ăn vặt mà tôi đã thuộc làu địa chỉ. Ngoài những lúc ấy chúng tôi lại về phòng, cùng nhau nghe nhạc, xem phim hoặc mỗi đứa một góc đọc truyện và rồi... làm tình.
Cuộc tình hai đứa trôi đi êm ả ngày càng nồng thắm, rồi như người ta bảo nếu không trải qua sóng gió thì lấy gì mà thử thách tình yêu. Chúng tôi chẳng cần biết, ít ra là cũng chưa bao giờ thấy cãi nhau lấy một lần. Dù đã yêu nhau và ngủ với nhau, nhưng chúng tôi không xưng hô "vợ vợ chồng chồng" như những đôi tình nhân trẻ khác mà lại xưng "mình" gọi "bạn". Một hôm nhận được tin nhắn
"Bạn gì gì ơi". Thực ra đấy là một trong những cách gọi âu yếm của tôi và em.
"Mình đây"
"Có biết ngày hôm nay là ngày gì không?"
Chắc hẳn tôi không phải là người sẽ mua tặng cho em một bó hồng thật to nhân dịp...Quốc khánh Pháp rồi (*dựa theo một câu truyên cười* ), đơn giản vì cái ngày chúng tôi gặp nhau đã được tôi lưu trong Calendar. Không phải vì tôi sẽ quên mất cái ngày đó, mà chỉ sợ đến khi nhớ ra thì đã quá sát ngày thôi. Nên trước đó mấy hôm tôi đã quyết định mua tặng em một chiếc 8900, còn tôi cũng bí mật tự tặng cho mình 1 chiếc 9700 . Vì thế mà ngay vừa lúc vui mừng nhận quà của tôi thì em cũng đã làm mặt hờn vì ghen tị với chiếc 9700 của tôi. Phải hứa hẹn, giải thích mãi nào là để tôi dùng 9700 có nhiều thứ để vọc, rồi dùng 8900 có camera chụp ảnh cũng đẹp, rồi 8900 thì cũng đã không phải đọc Tiếng Việt có "ô vuông" nữa, cuối cùng em cũng quay sang "Xì" một câu rồi bảo
- Giả vờ dỗi cho bạn phải dỗ mình thôi, có quà của bạn là mình vui rồi mà, lại còn được lên đời BlackBerry nữa. Hehe
- Ừ, rồi mình sẽ cùng lên đời nhiều cái nữa chứ.
Khi nói câu ấy, tôi đâu ngờ rằng đó là chiếc máy cuối cùng gắn bó giữa em và tôi.
- Lên đời nhiều cái nữa là những cái gì cơ.
Em giả vờ ngạc nhiên hỏi tôi. Đang định quay sang nói em một câu "Gà thế, thì lên đời những dòng BlackBerry sau này ý", thì bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi cười gian. Tôi phì cười vì bị em hỏi xoáy mà không biết.
- Được rồi, bây giờ chúng mình cùng lên.. cái này nữa nhaaa.
...
...
...
Em nằm gối đầu lên ngực tôi
- Mình sẽ mãi bên nhau như này anh nhé.
Thực ra chúng tôi chưa bao giờ từng tính toán cụ thể một điều gì cho tương lai sau này, nhưng vẫn có một niềm tin sắt đá vào việc sẽ được ở bên nhau như kiểu hiển nhiên phải hít khí trời và uống nước lọc vậy.
- Tất nhiên là thế rồi em yêu ạ.
Mỗi một lần chúng tôi làm tình xong, cảm giác như tình yêu của chúng tôi càng đậm sâu hơn bởi chúng tôi luôn có rất nhiều thời gian ở bên nhau chứ không phải chỉ "tranh thủ" vội vàng rồi làm việc khác.
Phần 4 : Anh à, anh đừng uống rượu ( * )
Nó không liên quan đến câu chuyện nhiều lắm nhưng là một phần tuổi thơ và kéo dài đến tận bây giờ.
Thứ nhất bố vốn là người dân tộc thiểu số. Thoát ly từ trên Cao Bằng xuống Thái Nguyên. Hết chiến tranh, về công tác tại cơ quan rồi gặp mẹ. Chẳng biết có phải là do người dân tộc thì uống rượu tốt. Hay là tại thời ấy nhà mình nấu rượu. Cũng là một việc trong nhiều công việc khác mà gia đình phải làm thêm, đỡ phần nào cho gánh nặng kinh tế thời đó. Từ nhỏ đã bắt đầu phụ dần bố trong công việc nấu rượu. Từ ủ cơm, kiểm ra các chum đã ủ men đến việc trông những mẻ rượu ra lò. Dĩ nhiên trẻ con sẽ bắt chước người lớn, cũng nếm những giọt rượu mới ra, cho đến nếm khi nào thì ngừng việc lấy rượu. Tóm lại ba anh em trai tôi uống rượu rất tốt.
Việc thứ hai là khi tôi bắt đầu học cấp 2. Lũ trẻ ngoài phố vốn gần nhà cô giáo, cũng đã được học hè trước nên chúng biết hơn tôi rất nhiều. Khi tôi cầm quyển sách Tiếng Anh lớp 6, lúng túng cố gắng đọc từng chữ như đọc Tiếng Việt thì dưới lớp rộ lên nhiều tiếng cười. Đó là động lực để khi hết học kỳ đầu tiên năm lớp 6, tôi tự học xong toàn bộ chương trình cả năm. Thói quen tự học trước của tôi lan sang các môn khác mà tôi yêu thích. Từ năm lớp 7 trở đi, việc đến lớp của tôi là điều thú vị khi nhìn những đứa bạn khác trả lời những câu hỏi mà tôi đã biết trước. Tôi dần quen với việc bọn "nhà giàu" rủ tôi đi ăn quà vặt, còn bọn "đầu gấu" thì luôn bảo lãnh tôi. Dĩ nhiên đổi lại là chúng nó sẽ được tôi ném bài khi kiểm tra. Dần tôi cũng nhận ra "giá trị" của mình, cũng là điều làm tôi đã phạm quá nhiều sai lầm. Bắt đầu từ việc thi đỗ đơn giản vào trường cấp 3 chuyên của tỉnh, cho đến lọt top điểm thi tốt nghiệp. Điều đáng nói là trong khi chúng bạn học ngày học đêm thì tôi lại mải mê chơi game. Nảy sinh trong đầu tôi là việc coi thường việc học hành.
Chính vì lẽ đó mà tôi chấp nhận việc rời bỏ BK trở về TN học. Xấu hổ vì thất bại, tôi cũng không mò đến các lò luyện thi. Sáu quyển sách mà tôi dùng là 3 quyển SGK Toán, Lý, Hóa cùng 3 quyển bài tập.
Đỗ ĐH lần 2, chỉ sau năm đầu, tôi cũng đã dần được biết đến qua vài vụ như mặc quần soóc lên lớp, nhắc nhở cô giáo dạy Tiếng Anh, thi hộ...đặc biệt là ngồi nhậu thản nhiên khi trong quán xảy ra xô xát.
Cũng bởi một phần "phong thái" uống rượu như thế nên dần tôi đều đủ tỉnh táo dàn xếp nhiều vụ va chạm rất tốt.
Tôi bắt đầu đưa em theo những cuộc rượu.
Yêu nhau mấy năm trời, em chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu từ miệng tôi. Còn đứa em gái tôi mới là người biết được khi nào thì tôi say.
Nhưng cũng phải thôi, bởi trong cái đám bạn mà tôi thường hay đưa em đi nhất thì bọn nó cũng chẳng uống được nhiều. Tính cả em thì là 5 người, đã có 3 đứa con gái rồi còn đâu. Chiều chiều hẹn nhau ra cổng trường ĐHSP uống trà đá, mặt cắm vào BlackBerry. Có nhiều hôm Cô Ca còn phải hét lên "Chúng mày có thôi cắm mặt vào điện thoại đi không, đi uống trà đá hay ra đây ngồi nghịch điện thoại". Mấy đứa ngẩng lên không nói gì. "Tao nhìn vào điện thoại chứ có phải cắm đâu" - Tôi điềm nhiên nói rồi mấy đứa lại tiếp tục "nhìn vào điện thoại" mà tủm tỉm.
"Thôi đi uống bia đi bọn mày, uống thì còn nói chuyện được với nhau chứ"
Uể oải mãi thì cả bọn cũng chịu đút điện thoại vào túi rồi lôi nhau ra quán bia.
"Đây là MM, bạn tao đang học bên Phil mới về nghỉ hè". Vừa đến quán bia thì đã thấy Cô Ca rủ đứa bạn đến từ khi nào.
À, người này thì tôi biết, thấy cũng hay comment trên facebook của mấy đứa kia, nhưng tôi cũng chẳng add friend nên chỉ biết sơ qua vậy thôi chứ chưa từng nói chuyện.
Được một lúc, ai cũng có tí men nên nói chuyện vui vẻ hòa đồng hẳn lên.
Ngồi đến 9h thì có ý kiến rủ nhau ra quán cafe Phố ngồi đánh bài tiến lên đếm lá ăn tiền. Em không đi được nên bảo tôi đưa về trước.
Còn lại mấy đứa chúng tôi lại ra ngoài quán cafe ngồi chơi bài rất vui vẻ, cười đùa ầm ĩ. Trong suốt thời gian MM ở nhà thì chúng tôi thường rủ nhau đi chơi ở quán cafe hơn là ngồi nhậu. Đến khi về thì MM bảo "Cảm ơn mọi người nhé, về nhà nghỉ hè như này vui quá, mai mọi người qua nhà mình ăn cơm, mình làm cơm mời". Dĩ nhiên là mọi người đồng ý.
Rồi cô ấy còn nói "Anh Tr, chat với anh nhiều, hôm nay mới được gặp, cho em ôm anh một cái nào" rồi ôm lấy thằng bạn thân mật, quay sang tôi "Ơ, ơ,..anh không liên quan". Cô ấy cười "Vâng, hẹn anh mai nhé, nhớ đón cả M đấy".
(hai người đấy nhé, cô ấy tên MM,còn em tên M)
Dĩ nhiên là em sẽ phải đi cùng tôi rồi, nhưng tôi không hề biết rằng, lần uống rượu ấy, không phải là tôi đã uống rượu như những lần khác. Tôi đã uống một thứ rượu "chết người" bởi không đủ sức vượt qua cám dỗ, dù biết uống nó là sẽ nguy hiểm....
Ít nhất thì tính đến thời điểm đó, tôi cũng chưa bị gặp nguy hiểm gì từ việc uống rượu như ngã xe hay đánh nhau... Không hiểu tại sao tối ấy về tôi lại nhớ đến ánh mắt của MM lúc định quay sang ôm tôi rồi bị tôi từ chối. Thấy nụ cười ấy lạ lùng và cả cái cách cô ấy hất tóc quay đi nữa. Tôi không thể ngờ rằng đó là nỗi nguy hiểm mà tôi gặp phải.
Rượu có đủ vị đắng cay ngọt nồng và có thể làm người ta say. Khi đã say thì không ai dám nói trước về sự nguy hiểm. Nước không mùi không vị nhưng lại không thể thiếu. Chỉ có điều là người ta lại hay bị sa ngã trước những cám dỗ của hơi men mà lao vào uống rượu bất chấp hiểm nguy.
Như đã hẹn, chiều hôm sau tôi rất sốt sắng đến đón em để cùng tới nhà MM. Thực tình lúc đó tôi chưa có ý gì nhiều, chỉ muốn đến để cùng giúp nấu ăn. Tôi rất thích cảnh mấy người cùng nhau vào bếp, vừa làm đồ ăn vừa nói chuyện, cũng là muốn thể hiện với em trước mặt nhiều người. Ba anh em tôi vốn uống rượu đã tốt, tuy là đàn ông con trai nhưng cũng lại đều biết nấu ăn. Đơn giản vì mẹ bán hàng cơm từ những năm 90.
Khi chúng tôi tới, không quên mang theo hoa quả, mọi thứ đã xong xuôi. Cả nhà MM đã sẵn sàng đón khách. Thế là trong khi chờ mọi người, em xuống bếp giúp MM bày biện nốt. Còn tôi nói chuyện với bố mẹ MM và ngó nghiêng phòng khách. Thứ mà tôi để ý nhất là mấy bình rượu, thứ mà đáng nhẽ như lời hẹn, sau này chắc chắn tôi sẽ được nếm thử. Vậy nên tôi đã ngồi nói chuyện rất nhiều với bố của MM về các loại rượu. Rượu ngoại tôi không biết nhiều, nhưng phàm là những thứ rượu ngâm thì cũng biết kha khá. Chẳng biết có phải vì thế không mà đến bữa bác nhất định muốn cho chúng tôi dùng thử rượu anh túc rồi mới mang bình rượu ngâm sâm ra dùng trong bữa ăn.
Tôi xua tay "Bác cho bọn cháu dùng loại ba kích kia là tốt lắm rồi ạ". Bác nhìn tôi nháy mắt "Bạn gái cháu kia hả?". Tôi ngượng ngập đưa tay về phía em. "Dạ, đây là M, bạn gái cháu". Gia đình MM mến khách, bố mẹ nói chuyện cũng rất cởi mở, vậy nên hôm đó bố MM tiếp chúng tôi một bữa cũng ra trò. MM làm món ăn cũng khá ngon và quan trọng là hợp khẩu vị tôi nên tôi cảm thấy thích thú. Hơn nữa lại có vài món lạ.
"Em làm lần đầu đấy" MM khoe.
"May mà còn ăn được, có khách mà lại thử làm lần đầu" Bác gái trách yêu con gái.
"Mẹ này, đây toàn bạn bè con mà".
Thú thật, không phải ngồi với bạn bè nên tôi cũng phải biết lúc dừng. Ngắm chừng lúc đó bác trai cũng đã khá ngà ngà.
Tôi thì hoàn toàn cảm thấy hài lòng vì bữa ăn ngon, vui vẻ và cũng tan sớm. Nghĩa là tôi sẽ còn tranh thủ đưa em qua phòng. Uống khá nhiều loại rượu ngâm rễ cây mang tên ba kích ấy nên cả người tôi cảm thấy phừng phừng. Chỉ nghĩ ngay đến lúc đưa em về phòng mình.
Vừa về đến phòng tôi đẩy em ngay ra giường rồi lao tới đè lên em hôn tới tấp mà không để ý em đang "ú ớ" đẩy tôi ra như định nói gì.
Cố gắng lắm em mới đẩy được tôi ra khỏi môi "Em bảo cái này đã".
Tôi hơi thoáng ngỡ
"Anh có biết hôm nay có gì xảy ra không?"
"Chuyện gì?" Tôi tự kiểm tra trong trí nhớ xem hôm nay có chuyện gì đặc biệt không. Tuyệt nhiên là tôi không làm gì sai trái. Hoặc nếu có là ngày gì đặc biệt thì chiếc 9700 cũng đã nhắc tôi.
"Trong bữa ăn MM cứ lén nhìn anh suốt đấy"
Tôi à lên một tiếng nhẹ nhõm.
"Thì anh ngồi cạnh bố MM, rồi nói chuyện thì MM hướng mắt về cả hai người để hóng chuyện chứ sao"
"Không phải thế, em nghi lắm, sao lại nhìn anh thế, hay hôm nọ ngồi Phố đánh bài hôn nhau hả". Em vừa nói vừa nhéo tôi đau điếng.
"Không, anh thề mà, không tin em hỏi mọi người là biết. Mà họ nhìn anh thì kệ. Anh có nhìn lại người ta đâu"
"Anh thì chỉ có rượu thôi. Mà đúng nhỉ, sao em ngồi cạnh MM mà anh chẳng nhìn em một lần nào"
"Nhìn thì có mà giờ chẳng chết với em rồi, em lại đổ cho là anh nhìn người ta".
"Không nhìn em cũng chết này" Em lại chơi trò nhéo tay.
Tôi đau quá nên phải cố chống lại em, chúng tôi vừa vật lộn vừa cười, cho đến lúc mệt nhoài nằm nhìn nhau thở hổn hển.
"Phù phù, mệt quá anh ạ"
"Ừ, nhưng anh vẫn còn có thể mệt hơn nữa"
Em còn đang ngơ ngác chưa hiểu câu nói thì môi tôi đã áp sát. Chúng tôi quấn quýt lấy nhau. Hơi thở em trở nên gấp gáp. Rồi quần áo lần lượt bị chúng tôi ném khắp phòng. Một bữa tối ngon miệng, lại có thêm rượu ngâm bổ trợ nên cả hai cảm thấy dư thừa sức khỏe để có thể làm bất cứ việc gì. Cho đến khi tôi nằm rũ trên người em thì em cũng ôm lấy tôi mà chìm vào giấc ngủ, quên mất rằng còn phải về nhà. 11h20, cả hai mới đều giật mình nhận ra điện thoại em đang rung lên. Em có thói quen chỉ để chế độ rung. Em cuống quýt nói dối mẹ vài câu qua loa rồi chúng tôi vội vã vơ lấy quần áo.
- Đấy, tại anh uống rượu đấy. Lần sau đừng uống như thế nữa.
Tôi không nói gì, cố mặc quần áo xong trước rồi ra ngoài lấy xe chờ sẵn. Cả hai đều ngầm hiểu, cứ phải đưa em về đã. Mẹ mắng như nào thì tính sau.
Phần 5 : Say nắng.
Ai mà đã từng chưa say? Say rượu hay say tình thì cũng đều có cái cảm giác tuyệt vời của "say". Người ta được sống trong cái cảm giác lâng lâng và có đủ adrenaline để làm những điều liều lĩnh nhất. Xong lại chẳng có ai có thể kiểm soát được mức độ chất kích thích ấy mà hành động cho chính xác được (ai đã từng xem Wanted 2008 thì hiểu cái này nhé). Tháng ngày chất ngất trong men say của rượu và em đưa tôi đi qua những giây phút tuyệt vời. Và cũng là lúc chúng tôi hình như bắt đầu quên kiểm soát.
Tôi không biết hôm đó về nhà em đã bị mẹ nói gì. Chỉ thấy em nhắn tin "Bị cấm cửa", nghĩa là việc chúng tôi gặp nhau sẽ không dễ dàng như trước. Sau giờ học em sẽ phải có mặt ở nhà. Điện thoại của em cũng bị mẹ kiểm soát chặt hơn. Cho dù chẳng cần cài password mở máy hay bảo mật tin nhắn thì mẹ cũng chẳng đọc được. Mẹ chỉ cần mỗi khi em về nhà là tạm giữ điện thoại. Có lẽ những ngày tháng chìm ngập trong tan vỡ gia đình đã làm mẹ em quên mất đứa con gái bé bỏng duy nhất và bà chợt nhận ra đã để em quá tự do.
"Anh B?ng h?m qua bi?n m?t ?i ?u th?"
Không phải tin nhắn của em.
"Ai the, may minh khong doc duoc Tieng Viet".
BlackBerry thì có gì hay. Một số vẫn hay nói với chúng tôi (những người dùng BlackBerry) như vậy. Và để trả lời câu hỏi ấy, tôi cũng dùng thử sang một số máy Android và iPhone, trào lưu đang nổi dậy mạnh mẽ vượt qua cái thời máy hầm hố của BlackBerry và Palm. Xong cái thói quen về những tiện ích mà BlackBerry đã mang lại thì thật khó bỏ. Do đó dù là đang thử dùng máy nào thì tôi vẫn phải có 1 chiếc BlackBerry kèm theo để dùng số chính. Cũng là lúc đam mê ngấm sâu đủ để tôi muốn hoài cổ về những đời trước. Chiếc 6710 là một trong những máy đời cổ mà tôi dùng đến độ còn thử cài bis lên đó.
"Em MM day. Hom qua moi nguoi ve xong len facebook noi chuyen vui lam ma chang thay anh dau"
"Uh, anh dua M ve xong ban di co viec"
"Toi nay lai cafe anh nhe, em moi ve nen o nha suot cung buon. Ru moi nguoi ra day ngoi choi cho vui"
"Ok em".
Những khi em đi học thì chúng tôi còn tranh thủ nhắn tin cho nhau. Chứ hiếm khi em ở nhà mà chúng tôi liên lạc được với nhau. Trong khi đó thì mỗi tối tôi vẫn hay cùng mọi người đi chơi bài, cả MM nữa. Phải nói rằng đúng ra MM cũng chẳng thuộc nhóm chơi thân của chúng tôi, nhưng vì là bạn của Cô Ca, thấy chúng tôi chơi vui vẻ nên cũng hay nhảy vào chém gió trong facebook của nhau. Tôi nhận thấy MM cũng khá thông minh, nên theo rất nhanh cách nói chuyện ẩn ý mà thường chỉ có chúng tôi mới hiểu được. Dần dần cách nói chuyện ngày càng bạo dạn tự nhiên hơn. Vô tình từ lúc nào chẳng hay, tôi và MM trở nên tâm sự nhiều chuyện. Chúng tôi nói về quan điểm sống, về sở thích, về hoàn cảnh gia đình. Chuyện hoàn cảnh gia đình thực ra cũng không đi sâu nhiều. Chỉ nghe MM kể về 2 cậu em sinh đôi nghịch ngợm nên lúc nào cô ấy cũng lo lắng công việc bán hàng của mẹ. Lần nào về là cũng cắm đầu cắm cổ giúp mẹ. Tối rảnh đi chơi, nhưng đêm về lại kiểm tra hộ mẹ sổ sách, nhiều khi đến 1-2h sáng mới ngủ.
Nhắn tin có vẻ chậm hơn so với tốc độ thông tin mà chúng tôi muốn trao đổi nên tôi và MM quay qua chat trên yahoo.
- Ơ, Cô Ca là em gái kết nghĩa của anh à
- Uh, anh quý nó lắm, hai anh em tâm sự nhiều. Anh coi nó như em gái thực sự luôn
- Hihi, thế anh nhận em làm em gái nhé
- Không!
- Sao thế?
- Vì anh đã từng nghĩ đến lúc lên giường với em.
Bút sa gà chết, thực ra tay sa phím Enter cũng chết. Thú thực lúc ấy ý tôi hoàn toàn không phải thế. Sai mất cách diễn đạt của tôi. Nhưng tôi chỉ biết ngồi nhìn trân trân lên màn hình trước những dòng chữ mà tôi đã type và nhấn Enter. Tôi cũng nghe nhiều về chuyện nhận làm anh em, thậm chí gọi nhau chị em mà vẫn yêu nhau. Nên rất không thích bị người ta hiểu nhầm. Do đó nếu có ai đó muốn gọi tôi là anh trai, muốn làm em gái tôi, thì nhất định trong đầu tôi phải hoàn toàn trong sáng, coi nó như đứa em gái ruột. Dù chỉ một giây thoáng qua nghĩ đến chuyện bậy cũng đều không thể coi người đó như em gái. Chẳng phải ai tôi cũng muốn lên giường mà chỉ là những lúc vô tình thấy nét gợi cảm, sẽ tưởng tượng ra lúc trên giường cô ấy trông sẽ như nào. Xong đó chỉ là phút giây thoáng qua chứ không phải ngày đêm lòng tơ tưởng đến việc lên giường cùng cô ấy.
Nhưng bây giờ, rành rành là tôi đã nói muốn lên giường với người ta kia kìa. Nếu càng giải thích chắc chắn thì chắc cô ấy cũng chẳng thèm nghe. Trong suy nghĩ của cô ấy hẳn ra tôi đã là một kẻ đê tiện. Thôi đã lỡ thì ráng chịu, chẳng nhẽ bây giờ gọi người ta, hẹn người ta để giải thích.
Tôi tắt máy và cũng không liên lạc lại với MM. Quả nhiên cũng chẳng thấy ai nhắc nhở gì đến việc mỗi tối đi đánh bài nữa. Chuyện đó cũng làm tôi ray rứt và hổ thẹn mỗi khi nói chuyện với em.
- Alo B à?
- Việc gì thế anh?
- Chiều làm tí bia, cổng rạp nhé, sinh nhật anh nhưng mời vài người đi uống bia thôi. - Ok anh, mấy giờ thế?
- Sớm đi, 5h nhé.
Ngó đồng hồ là 8h sáng. Tôi đã thức một mạch từ đêm qua, định bụng sẽ ngủ một giấc đã đời thì thôi. Xong nghĩ tới chiều đi uống bia nên đặt hẹn giờ 2h30 chiều để dậy tắm rửa, lót dạ rồi lượn một vòng thành phố chắc sẽ có tinh thần thoải mái. Nhưng chính cái hẹn giờ ấy đã theo tôi mãi suốt 3 năm cho tới khi tôi phải tự tay tắt nó đi. Cho dù sau này chiếc 6710 không đã còn nữa nhưng cái file backup từ nó cứ truyền từ đời chiếc BlackBerry này sang đời chiếc BlackBerry khác bất kể đó là dòng nào mang theo đầy đủ danh bạ, memo và calendar.
Cũng may là tôi dậy sớm và lót dạ qua nên đi uống cũng đỡ bị say. Nói thật dù uống tốt như nào mà búng trống rỗng thì cũng khó mà đỡ nổi cơn say. Đang lúc men đã ngấm, hào hứng chém gió thì tôi nhận được cuộc gọi, của MM.
- Anh có qua đón em bây giờ được không?
- Em đang ở đâu mà cần anh đón.
- Em đang đứng ở gần SVĐ.
Cũng may, ngay gần chỗ tôi. Quên mất cả câu chuyện lần trước, mà cũng chẳng kịp thắc mắc là tại sao MM lại gọi tôi, cái quan trọng hơn là tôi biết chập tối thì chỗ đó rất vắng vẻ. Tới nơi thấy cô đang đứng, cạnh gốc cây, mặc một chiếc quần soóc ngắn, thật tình nhìn qua như "gái đứng đường". Chỉ là liên tưởng vậy thôi chứ ở TN hoàn toàn không có vụ này. Trông mặt có vẻ mệt mỏi.
- Anh có bận gì không?
- Uh, cũng không.
Chứ chẳng nhẽ lại lôi MM với cái bộ dạng này ra quán bia sao. Mọi người lại không chẳng đồn ầm lên ấy à.
- Đi với em một chút nhé.
Chẳng hiểu lúc ấy adrenaline của tôi đã lên đến mức nào mà đèo MM đằng sau cứ thấy hồi hộp lo sợ. Sợ vì em nhìn thấy, nhưng giờ này chắc chắn em đang ở nhà rồi. Hay sợ vì MM sẽ gọi cho ai rồi đuổi theo để chỉ vào mặt tôi "Đây là thằng bảo muốn lên giường với em này".
- Anh dừng ở đây.
Đang mải suy nghĩ tôi bỗng giật mình.
- Làm gì mà anh phải giật mình thế. Cứ vào đây với em.
Tôi còn giật mình hơn nữa khi nhận ra mình đang dừng ở đâu, chiếc đèn hộp nhấp nháy hiện rõ tững chữ "Nhà Nghỉ.."
Biết trước rõ ràng nếu bước vào đây thì tôi sẽ không thể lường được những gì sẽ xảy ra.
Nếu kẻ nào sung sướng với tội lỗi, ắt đó là quỷ.
Kẻ nào đau khổ vì tội lỗi, đó là phật.
Còn phàm là con người,tất sẽ rơi vào tội lỗi.
Con quỷ tôi đã chiến thắng, đưa tôi rơi vào tội lỗi.
Tôi vẫn còn lúng túng từ lúc nhận chìa khóa phòng, chưa biết sẽ phải xử lý ra sao, sẽ phải làm gì khi chỉ có hai người trong phòng. Tôi vừa chốt cửa quay người lại thì MM đã ở đó, lao vào tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn đầy đam mê nhục dục. Trong tôi như bùng lên, không thể thoát khỏi, quên hết mọi chuyện. Tôi cũng đáp trả nồng nhiệt, cả hai quấn lấy nhau, xoay vòng theo từng chiếc áo rơi cho đến khi đổ vật xuống giường. Chìm đắm trong những nụ hôn sâu miên man, tưởng chừng dài vô tận, lăn lộn trên nhau cho tới khi vứt bỏ những mảnh vải cuối cùng. MM rên xiết trong vòng tay tôi cho tới khi cùng nhau nằm thở hổn hển. Tôi thiếp đi, trong cơn mơ, tôi mơ thấy bóng dáng ai như em đang đi phía trước. Tôi cố gắng định chạy theo với tay gọi em nhưng không được. Rồi tôi quay mặt sang thấy MM đang đi cạnh tôi, khoác tay tôi và dường như không nhìn thấy bóng dáng em phía trước. Chỉ ngước lên nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc rồi lại tựa đầu vào vai tôi cùng nhau bước đi. Tôi rút tay ra khỏi MM mà không được, bèn giật mạnh tay. Lúc đó tỉnh giấc tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Ngay bên cạnh tôi đúng là MM, đang nằm gối lên tay tôi. Cô ấy hỏi
- Anh mơ thấy gì mà giật mình vậy.
Dư âm cuộc mây mưa vẫn còn đó. Nói thật ra thì rõ ràng MM kinh nghiệm chuyện này hơn nhiều so với em, nồng nhiệt hơn nên chỉ sau có một lần mà tôi chợt thấy lưu luyến hơn.
- Anh mơ thấy...
- Suỵt!!!
MM đặt một ngón tay lên môi tôi.
- Để nói chuyện này sau đi.
Rồi tay nàng rời môi tôi, trượt dần theo cổ, mơn man dần lên ngực tôi. Tôi cảm nhận rõ thấy cả cơ thể mình đang căng cứng trở lại.
Thật chậm rãi, lần này chúng tôi làm thật nhẹ nhàng từ từ chứ không vội vàng như lần đầu. Chúng tôi cảm nhận được của nhau từ những đụng chạm nhẹ nhất. Âu yếm vuốt ve nhau rồi lại cùng nhau thiếp đi cho tới khi tôi giật mình bởi tiếng tít tít tít quen thuộc. Với tay tắt chuông, tôi lại vòng tay ôm lấy MM. Đêm đó tôi đưa MM về cửa hàng.
- Tối nào em cũng ra trông cửa hàng cho mẹ. Có chị nhân viên ở đây ngủ cùng em rồi. Anh về ngủ sớm đi nhé.
Người tôi như lâng lâng về cả thể xác lần tinh thần. Say men bia thì ít mà "say nắng" thì nhiều.
Say nắng có lẽ là thứ tình cảm tuyệt vời nhất. Nó hoàn mỹ bởi đó là những cảm giác cảm xúc dành trọn vẹn những điều đẹp nhất về nhau. Không hờn ghen, không trách móc và ập đến bất ngờ. Nếu như để yêu được một người, thì chỉ thích là không đủ. Còn phải tán tỉnh, phải cưa cẩm cho tình cảm lớn dần theo ngày tháng. Đến nỗi không biết liệu khi yêu nhau có phải là đã trở thành thói quen do đã lâu ngày bên nhau. Còn say nắng, nhất định không phải là một thói quen. Say nắng, họ sẵn sàng trao cho nhau tất cả. Yêu họ phải chấp nhận bỏ qua những khuyết điểm của nhau. Khi say nắng, không ai nhìn thấy khuyết điểm của nhau.
Đó là lần đầu tiên một cơn say nắng làm tôi có ý nghĩ rời xa em mà đâu biết rằng có ngày nắng sẽ tắt...
Phần 6 : Ai là người đợi tôi.
Tôi hoàn toàn không mê tín, không tin vào tâm linh. Nhưng vẫn muốn có chỗ để bấu víu lòng tin.
Vì thế cũng đã có lúc tôi từng nghĩ rằng ngay từ khi sinh ra, ai đó đã được định sẵn cho mình một nữa ở đâu đó trên cõi đời này. Một ngày trên đường đời họ sẽ va vào nhau. Ánh mắt đầu tiên, câu nói đầu tiên sẽ quyết định việc họ nhận đúng một nửa của nhau và câu chuyện sẽ tiếp diễn. Tôi đã va phải em trên con đường đời này nhưng biết đâu em không phải là người mà định mệnh sắp đặt trở thành một nửa của tôi. Có lẽ MM mới là người đang đợi tôi. Ít nhất tôi biện minh cho mình như thế. (viết theo lời tựa của "Giá đâu đó có người đợi tôi").
Trong tôi bắt đầu tồn tại hai con người. Những lúc bên MM tôi dường như quên hết những ái ân mặn nồng với em. Đinh ninh chắc chắn MM mới là một nửa của tôi. Càng ở bên cạnh MM tôi càng thấy tiếc sao chúng tôi không gặp nhau sớm hơn. Cảm thấy lãng phí khoảng thời gian trước đây đã không được ở cạnh nhau. Vì thế chúng tôi ngày càng cố gắng được ở bên cạnh nhau nhiều hơn. Có những đêm chúng tôi bên nhau cho tới 2-3h sáng nhưng vẫn phải đưa MM trở về cửa hàng trước khi trời sáng.
Khi không ở cạnh MM, những tin nhắn nói chuyện giữa tôi và em trở nên gượng gạo. Có thể là do tự mỗi bản thân tôi nhận thấy như vậy.
- "Anh đang làm gì mà em gọi mãi không được"
- "Anh mới mượn được cái dock, đang cố thử backup con 6710 em ạ"
Nhiều tin nhắn tôi như thấy như phải miễn cưỡng trả lời. Dù thực tế là tôi có làm việc đó thật nhưng là tôi đã làm xong từ lâu rồi. Tôi hay lấy lí do bận bịu với BlackBerry để nói dối em. Cảm giác như đó là cái lý do thuyết phục nhất mà em sẵn sàng chấp nhận.
"Anh đang thử chế pin cho cái 87"
"Uh, anh đang thử cài mấy cái phần mềm nên không để ý"
"Anh vừa mải đọc truyện, convert xong ngồi đọc luôn, để anh up rồi gửi link cho em nhé".
Nói dối không phải sở trường của tôi. Hay chí ít em cũng thừa nhạy cảm để nhận ra sự thay đổi ở tôi. Trong khi đó chuyện tình vụng trộm của tôi ngày càng mặn nồng. Chúng tôi nói với nhau về tương lai, về những đứa con, về mẹ tôi, tức là mẹ chồng tương lai của MM. Và rồi trong khi mỗi lần em e dè ngại ngùng khi đến nhà tôi, thì ngược lại MM lại rất háo hức. Hơn em ba tuổi, là chị cả của hai anh em sinh đôi nên ít nhiều MM cũng là một cô gái biết quán xuyến, biết giao tiếp hơn em. Vì thế mà từ cách chọn trang phục, cách nói chuyện của MM đã làm mẹ tôi xiêu lòng ngay lập tức. Bà chỉ mong sao chúng tôi mau chóng làm đám cưới mà đâu cần biết trước mắt chúng tôi còn bao trở ngại.
Chúng tôi quyết định công khai tình yêu trước bạn bè và đặc biệt phải đối diện với em. Thật khó mà tưởng tượng rằng tôi sẽ phải làm cái điều ấy như nào. Liệu có đủ nhẫn tâm nhìn em suy sụp, hay quá nhiều thương xót để khômg dám buông tay... Tất cả chỉ mong em đừng làm điều gì đó dại dột, không phải vì hoàn toàn lo cho em, mà còn vì là sự ích kỷ. Ích kỷ khi sợ rằng nếu em sống một cuộc sống thả trôi, thì cả đời này sống trong ân hận tôi cũng không hết. Bản ngã con người vốn là ích kỷ, vì bản thân mình. Nếu chính cả bản thân còn chưa đạt được mong muốn cá nhân thì làm sao còn có thể nghĩ đến ai. Chỉ có điều ranh giới ấy quá mong manh và khó phân định giữa thỏa mãn nhu cầu cơ bản của cá nhân và lòng ích kỷ quá mức.
Tôi suy nghĩ rất nhiều và thật kỹ. Cuối cùng tôi chọn lựa rời xa em. Và tôi cũng biết lựa chọn này có thể khiến tôi mất cả hai : em và MM.
"5/6/2014 @6:08p : Chia tay đi anh. Đừng nói gì hết. Vậy nhé".Một tin nhắn bất ngờ và tôi hoàn toàn shock. Nhưng cũng đủ bình tĩnh để không vội vàng gọi điện hay trả lời tin nhắn ngay. Tôi linh cảm được và tin đó là sự thật, tin rằng em muốn chia tay mình, mặc dù trước đó hai đứa vẫn nhắn tin bình thường và em bảo đang bận duyệt chương trình văn nghệ. Chia tay chưa đầy 20 ngày, tôi không còn là người hàng đêm gọi điện tán gẫu với em, chiếc điện thoại không còn tin nhắn đến của em mà mỗi khi tỉnh dậy, mỗi khi đi bơi về tôi vẫn phải vớ ngay lấy điện thoại cứ như đang trông chờ điều gì đó. Và hôm nay trên facebook em viết "Thật may mắn vì những lúc đau buồn nhất thì có người ấy bên cạnh mình". Chân tay tôi rụng rời, một cảm giác bị xúc phạm ghê gớm. Bởi em đâu biết tôi yêu em nhường nào, vậy mà em chủ động chia tay tôi, và rồi có ngay người khác để chia sẻ những thứ gọi là đau buồn và yếu đuối mà em tự vẽ ra. Tôi không trách em, chỉ tự trách mình mù quáng đặt hết tấm lòng chân tình của mình vào chỗ sai lầm.
Vâng, tôi thất tình và vẫn đang thấy đau khổ vì cái tình yêu ấy.
Không biết ai đã từng đọc truyện "Anh sẽ ngủ với em chứ?". Tác giả là một bạn nữ học Kiến trúc (giờ thì mới lấy chồng rồi), vì truyện này mà mình và em ấy trở thành bạn thân...trên mạng, chỉ gặp nhau duy nhất một lần và đến bây giờ vẫn giữ mối quan hệ bạn bè và liên lạc. Em ấy có nói lý do viết là "thất tình", những gì em ấy viết ra không hẳn là để viết một câu truyện, chỉ là viết để giải tỏa cho bản thân. Em ấy cũng khuyên tôi, nếu anh cảm thấy đau khổ quá thì cứ viết ra cái gì đó nếu anh cảm thấy đó là một cách xoa dịu. Vì thế những gì tôi viết ra dưới đây không hẳn là truyện ngắn hay gì đó. Nó dựa trên những cảm xúc có thật của bản thân tôi, cũng không phải để kể lể chuyện đời chuyện tình. Chỉ là một cách để tôi vượt qua những ngày tháng này.
Toàn bộ câu truyện sẽ được type trên chiếc 9320 mà tôi đang sử dụng.
Cảm ơn mọi người đã cho một góc nhỏ.
Phần 1 : Tôi đã dùng BlackBerry
Tôi gặp lại em trong đám cưới đứa em. Trông em vẫn như ngày nào, có điều hình như xinh hơn vì hôm nay em trang điểm và mặc áo dài, chắc được nhờ đến phụ giúp đám cưới. Từ xa tôi thấy em cùng vài đứa bạn khác của cô dâu đang "giơ tay chu mỏ" hướng về chiếc iPhone trên tay em. Một chút gì đó gợn lên trong lòng không phải vì lại được nhìn thấy em mà vì em đã không còn dùng chiếc 8900 ngày nào tôi tặng. Chẳng biết em có còn yêu tôi đến nỗi giữ nó làm kỉ niệm hay đã bán quách nó đi rồi. Yêu nhau đủ lâu để tôi biết em không thích chạy theo xu hướng hay không biết chừng em đã thay đổi, hoặc giả là chiếc iPhone kia là do anh người yêu hiện tại bắt em phải dùng. Trong kí ức tôi bỗng trôi về cách đây 10 năm.
Cuối thu 2004.
- Ê Gay à, tao Đậu đây.
Quá thông cảm cho cái chuyện ế ẩm của tôi nên chúng nó thân mật gọi tôi là gay, lý do để giải thích là chưa thấy tôi yêu đương đứa con gái bao giờ. Còn "đậu" là thằng Hà "đậu", tôi bảo nó "Trong óc mày chắc cũng có thêm nhiều đậu chứ chẳng phải có mỗi bã đậu đâu".
- Ra quán bia gần cổng xưởng đi, tao vừa dưới trường về, có cái này hay lắm.
Gọi nó là bã đậu thế chứ nó cũng đang học năm 3 Kiến trúc, tôi thì vì ham chơi mà đành chia tay Bách khoa về học trường ở tỉnh. Dù sao thì trường đại học ở Thái Nguyên cũng có tiếng mà. Tôi nhớ mình đã phải chật vật thế nào khi vừa xem Euro vừa ôn thi, ơn trời là cũng vẫn đỗ.
Tôi lóc cóc chạy ra quán bia thì thấy nó và Hùng "sẹo" đang hí húi gì đó. Nghe "sẹo" như giang hồ nhưng thực ra là chỉ vì nó hay "xòe xe" và có nhiều dấu tích để lại trên cơ thể.
- Nhìn đê
Hà đậu nói với giọng oai hùng như nó đang sở hữu một viên kim cương rồi chìa về phía mặt tôi. Tôi ngơ ngác cầm lấy, lật lên lật xuống ngang dọc vài lần để xem. Trong khi nó nhìn tôi cười đắc ý như tôi là thằng "nhà quê" lắm ấy. Mà đúng là tôi quê thật khi mà lấy tay chọc chọc vào cái màn hình của thứ thiết bị mà lần đầu tiên tôi thấy.
- Thằng ngu, không phải cảm ứng đâu.
Rồi nó giật lại từ tay tôi.
- BlackBerry hàng từ Mỹ đấy. Con này là 6710. Mà mày không học cách sử dụng thì còn lâu mới dùng được. Ví dụ mày thử gọi điện mà xem, đấy ấn số đi. Phải ấn như này này, rồi dập máy thì phải giữ nút này...
Trong khi nó thao thao bất tuyệt với vẻ thỏa mãn khi được lên lớp cho tôi thì tôi lẳng lặng uống bia (vì còn biết nói gì nữa). Trong lòng tự nhiên có cảm tình kì lạ với cái thiết bị kia.
Tối đó trong đầu chỉ nung nấu lên mạng tìm xem BlackBerry là gì và chú tâm vào từ khóa cụ thể "6710". Đó cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với diễn đàn công nghệ tinhte, nơi mà sau này cũng đã trải qua bao buồn vui. Lần đầu tiên tiếp xúc những khái niệm "cao siêu" như up rom, cài đặt phần mềm. Say mê đọc rất nhiều về BlackBerry rồi mò vào cả trang chủ để xem lịch sử các thế hệ cũ, xong cũng chưa biết sẽ bắt đầu như nào.
Dạo đó mới vào học, có phần mặc cảm vì lớn tuổi nhất lớp. Buồn vì chuyện mới "bật" BK còn chưa nguôi nên đến lớp cũng thất thường và lặng lẽ. Trong một lần thi, thấy thằng em ngồi cạnh cứ chốc chốc lại ngó vào cái "máy tính", trông thì giống kiểu con 6710 lần trước lắm, nhưng nhỏ gọn hơn và cũng đẹp. Lúc sau ra hỏi "Cho anh xem cái máy với"
Thằng ku lôi mình ra một góc
- Anh cũng biết à?
Mình ngạc nhiên
- Biết gì cơ?
Nó "À" lên 1 tiếng.
- Em được ông anh cho cái máy BlackBerry này, em chép ít tài liệu vào ấy mà. Các thầy cô chẳng ai biết nó là điện thoại, nhìn nó như cái máy tính ấy.
Hóa ra là vậy. Xong nó bỗng nói
- Dùng cũng hay nhưng em không thích nữa rồi. Mà cũng thi xong rồi. Có cái này đọc truyện cũng hay anh ạ.
Tôi buột miệng
- Thế bán lại cho anh đi.
- Anh mua thật à.
- Ừ, mua chứ sao, anh cũng thích mấy đồ lạ như này. Mua về tìm hiểu xem sao.
Tối đó tôi mang 500.000đ đến chỗ nó và kết bạn với chiếc BlackBerry đầu tiên như thế đó.
Thế là tôi vẫn cứ "gay", cứ miệt mài dùng BlackBerry trong suốt 4 năm ròng rã thì mới gặp em. Tính cho đến lúc ấy thì tôi cũng đã dùng qua khá nhiều đời, xong vẫn chưa thực sự sưu tầm được những chiếc máy "xịn" mà vẫn phải từng qua tay những chiếc đục lỗ, câu dây, dolly. Mua được một chiếc 7290 mà không bị trùng pin là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Tham gia một CLB rock, đến được gặp mọi người không phải chỉ vì cùng đam mê âm nhạc mà tôi còn sửng sốt khi thấy trên bàn bày la liệt từ 7290, 8700 cho đến cả 8320. Vào những năm 2008 - 2009, đối với tôi thì quả là phải tỏ lòng ngưỡng mộ khi nhìn thấy đống tài sản như thế, không hẳn vì nó nhiều tiền mà vì những chiếc máy.
Xong cái duyên mà khiến tôi và em gặp nhau thì lại hoàn toàn khác. Em và tôi học cùng trường cấp 3 nhưng cách tôi...9 tuổi. Chúng tôi liên lạc với nhau qua yahoo, qua sms... Càng ngày chúng tôi càng tìm thấy điểm chung trong suy nghĩ.
Rồi một ngày em trả lời tin nhắn "Sao anh không lật ngược lại, hãy để em hỏi "Em muốn anh là của riêng em có được không?"". Mấy thằng cùng phòng lúc ấy ngơ ngác tột độ vì thấy tôi đang nằm trên giường bỗng dưng bật xuống đất nhảy múa như dại, tay thì cầm điện thoại huơ huơ.
"Trúng lô à?" "Bao điểm?" "Khao đê, beer luôn đê!".
Kể thì đáng ra cũng nên khao lắm, xong nếu là trúng lô thật thì mới có tiền chứ không thì lấy đâu ra. Cả bọn tiu nghỉu khi nghe tôi nói. Còn tôi thì cứ sướng âm ỉ tưởng chừng cả đêm sẽ mất ngủ. Vừa nhắn tin với em, vừa đọc lại tin nhắn từ những ngày đầu và xóa hết những tin nhắn khác không liên quan. Đến độ sau này tôi có lúc phải gỡ dần app trên chiếc 7290 để bộ nhớ còn đủ ..lưu tin nhắn.
Và vào một ngày chớm hè 2009.
- "Em có đi với anh được không?"
- "Đi đâu thế?"
- "Uống bia, ngay gần khu nhà em thôi"
- "Uh, thế cũng được, em vừa đi học về nhưng chưa thấy bố mẹ về"
Thật buồn cười là lần hẹn gặp mặt đầu tiên của 2 đứa là lôi nhau ra quán bia vỉa hè. Tôi vẫn nhớ lúc đó em dùng chiếc W230 của Motorola. Có vẻ hơi thất vọng vì tôi biết nếu em không ở nhà thì chúng tôi chỉ có thể nhắn tin, trong khi đó thì tôi và lũ bạn được kết nối 24/24 trên yahoo thông qua vichat hoặc jivetalk, có lẽ thời điểm đó là hai phần mềm chat thông dụng và ngon nhất dành cho BlackBerry.
Chúng tôi vẫn chưa tiến xa hơn cho đến một hôm. Hôm đó tôi có đi uống một chút, còn em đi học thêm về. À, phải nhắc luôn khi đó em đang học năm cuối cấp 3 nên hay đi ôn thi tối. Những tin nhắn ngày càng tỏ sự nhớ nhung nên tối đó em đã đứng nửa tiếng dưới mưa, dĩ nhiên là có cầm ô, để đợi tôi trong khi tôi cố uống thêm vài chén với bọn bạn. Có chút men, lại thấy em đứng chờ trong mưa, lúc đó cũng gần 10h, em sắp phải về nên tôi bất chấp, dũng cảm ôm em và đó là nụ hôn đầu tiên. Sau này em cũng thú nhận đó là nụ hôn đầu đời của em. Tay em buông buông ô và chúng tôi đứng dưới mưa như cuốn vào nhau. Khổ nỗi ma xui quỷ khiến hay là bản năng không biết, tay tôi từ chỗ xoa sau lưng em dần dần chuyển xuống eo rồi ngược dần lên phía trước. Cho đến khi tôi vừa chạm vào chỗ thịt phồng lên mềm mềm ấy thì em đẩy tôi ra
- Anh làm gì thế?
Tôi giật mình buông em ra.
- Em lên xe anh đưa về.
Tuy trời tối nhưng dường như tôi nhận ra ánh mắt em đang lừ lừ nhìn tôi. Cả hai im lặng. Và đêm đó hai đứa cũng không nhắn tin cho nhau.
Phần 2 : Em đã là của anh rồi đấy
Ngày hôm sau tôi nhắn tin "Anh xin lỗi chuyện hôm qua". Tôi đã sẵn sàng chờ em trách móc và thực sự thấy hối hận, sẵn sàng xin lỗi em hàng ngàn lần để chuyện hôm qua đã không thể xảy ra. Nhưng em không trả lời. Cho đến tối thì em gọi cho tôi "Em đang ở .... anh lên đây gặp em". Suốt cả một ngày quá nóng ruột vì chờ tin nhắn, cũng chẳng dám gọi cho em, nghe thấy thế tôi vội vàng đến gặp em. Nhìn thấy tôi em vẫn như mọi lần, rồi chìa ra cho tôi
- Cả ngày nay anh không gọi cho em à? Máy em hỏng rồi, đọc được tin nhắn nhưng em không trả lời và gọi lại được. Chiều nay đi học em mượn máy của mẹ đấy.
Tôi ngập ngừng :
- Tại... anh tưởng... em vẫn giận anh
Em lừ mắt nhìn tôi :
- Giận đấy, anh cầm máy này về sửa cho em đi.
Tôi luống cuống cầm lấy cái điện thoại làm em phì cười
- Đưa em về, xong tí online chat yahoo nhé.
Cảm như trút được gánh nặng, tôi đưa em về (không dám ôm hôn gì nữa cả) rồi phi xe một mạch về phòng bật máy chờ em.
Vẫn chưa thấy nick em online, tôi hì hục xem qua cái điện thoại của em. Loay hoay một hồi, nhận thấy mình không thể tự sửa được, đang tính mai mang qua tiệm sửa thì có tin nhắn yahoo
"Aloo, anh có đấy không?"
"Anh đây, chắc điện thoại phải mang đi sửa em ạ"
"Sửa ngoài quán á, mất nhìu xèng không "
"Anh cũng không biết, có sửa mấy máy này bao giờ đâu, mấy máy kiểu này hiếm đồ bỏ xừ"
"Hây, thôi kệ nó đi"
"Ơ thế em dùng bằng cái gì"
"Chả quan trọng"
"Thế thì chỉ khi nào em ở nhà online thì anh mới liên lạc được à? "
"Uh nhỉ :-|"
"Thế này đi, dùng máy của anh nhé?"
"Ý, cái BlackBerry dầy bịch đấy á?"
"Uh, thì cứ dùng tạm, rồi tính sau"
"Thế anh dùng cái gì"
"Yên tâm, anh còn máy nữa mà"
"Vậy cũng được"
...
...
Thế là tôi lập tức bật BDM, backup lại danh bạ, tin nhắn, wipe lại máy sạch sẽ, xem xét nên cài gì gỡ gì. Cuối cùng tôi để lại trong máy vichat, jivetalk, operamini, những thứ cần thiết để em vào mạng. Khổ nhất là kì cạch restore cho em cái browser xong thì nhớ ra là khi em thay sim sẽ bị mất. Và không quên cài thêm mobireader cho vào đó 1 vài truyện mình thích để cho em có thứ giải trí, cùng 1 game duy nhất khá nổi tiếng trên BlackBerry thời đó nên tôi vẫn nhớ : NEXT.
Bỗng tôi thấy đèn báo yahoo nháy liên tục.
"BUZZ!!! BUZZ!!!BUZZ!!!BUZZ!!!"
"Sao anh không trả lời tin nhắn"
Mải mê cài lại chiếc 7290 nên tôi không để ý, vội vàng type trả lời:
"Anh mải cài lại cái điện thoại nên không để ý yahoo, máy đang cài nên anh không nhận được tin nhắn"
"Sắp xong chưa anh"
"Còn vài phút nữa thôi"
"Uhm, vậy xong thì nhắn tin nhé, em có chuyện này muốn nói, giờ em out đây"
"Ok, xong anh sẽ nhắn tin lại ngay"
Tôi chờ cho chiếc 7290 khởi động lại xong, tắt máy tính rồi lên giường nằm nhắn tin với em.
"Em không giận anh chuyện hôm trước chứ"
Tôi vẫn cảm thấy ân hận về hành động của mình, trong tôi em là một cô gái còn chưa lớn, ngây thơ và thánh thiện vô cùng.
"Bỏ qua chuyện đó đi, giờ với em chẳng quan trọng đâu"
Ơ thế hóa ra em đã ngầm chấp nhận những chuyện tôi sẽ tiến tới, chắc lúc ấy chỉ là do em bất ngờ thôi.
"Anh này, có nhất thiết phải chết vào lúc 27 tuổi không?"
Tôi dụi mắt tưởng mình đọc nhầm
"Em nói cái gì thế?"
"Cuộc sống này quá bế tắc anh ạ"
Hóa ra tôi nhầm, em đang nói chuyện nghiêm túc. Nhưng dường như đó không phải là bất chợt hoảng loạn.
"Em có chuyện gì thế?"
"Hoặc nếu không chết thì đi tu cũng được anh nhỉ?"
Nghĩ tới đó tôi cảm thấy có chút gì đó tức giận trỗi dậy.
"Giới trẻ bọn em bây giờ thật là sướng quá ấy mà"
"Em nghĩ lại xem bố mẹ nuôi em gần lớn, sắp thành người rồi. Em đã làm được gì chưa mà nghĩ đến những chuyện ấy"
Im lặng một lát
...
...
"Bố em có người phụ nữ khác rồi anh ạ"
Lần này đến lượt tôi im lặng. Quả thật tôi có lớn hơn em. Cảm giác sẽ là người dẫn dắt, là chỗ em có thể dựa dẫm được. Nhưng trong chuyện này nếu đặt tôi vào vị trí của em thì chắc hẳn tôi cũng sẽ chẳng biết phải suy nghĩ những gì.
Bố tôi mất năm cùng với năm tôi chuyển từ HN về TN. Cũng đã 5 năm trôi qua chúng tôi chỉ còn mẹ. Cảm giác mất đi người thân là điều gì đó quá lớn và khó nguôi. Xong đó cũng là điều sớm muộn sẽ phải đối mặt. Còn trường hợp của em, nó không chỉ đau đớn mà còn là khó chịu và bế tắc không biết nên lột tả cảm xúc như nào. Tôi chỉ còn biết thử tự đặt mình vào trường hợp ấy, rồi liên tưởng những bài báo, những câu chuyện về trường hợp ấy cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực nhất.
"Em vẫn còn mẹ mà"
"Vâng, em thương mẹ nhiều lắm"
"Em này, em vẫn còn trẻ lắm. Bố mẹ không ở cạnh nhau, nhưng anh tin cả hai vẫn luôn yêu thương em"
"Nhưng anh không biết không khí nhà em những ngày này ngột ngạt chừng nào, đi học xong em không muốn về nhà nữa. Em phải làm sao"
"Trước hết em đừng nghĩ những chuyện linh tinh đã. Em có muốn xuống chỗ anh không".
Thế là từ hôm ấy, sau những giờ học, em thường ghé qua chỗ tôi chơi. Lúc thì tôi lên đón, hoặc em chủ động đi bằng xe ôm xuống rồi tôi đưa về. Nhà em cách trường khoảng hơn 1km nên em thường đi bộ hoặc đi cùng xe với bạn.
Những hôm đến chỗ tôi, lúc thì em nằm lăn ra nhắn tin hoặc chơi game, lúc thì ngồi xem tôi chơi game trên máy tính. Thỉnh thoảng em cũng ngồi vào máy tính lướt qua blog nhưng cũng chẳng viết lách gì lên đó.
Thời gian này là em đã chuyển qua chiếc 7290 của tôi. Nhớ hồi đó mới chuyển từ HN về TN, bạn bè cùng trang lứa cũng ít nên chỉ còn vài người bạn trong CLB Rock chơi thân với nhau. Trong đó có Trình là người hay đi trà đá cùng tôi và luôn dùng một chiếc BlackBerry hơn đời chiếc của tôi. Gọi là đi trà đá, nhưng cứ chiều chiều ra quán trà đá thì mỗi thằng cứ cắm mặt vào chiếc máy mà chat chit nhắn tin. Thỉnh thoảng ngẩng lên nói với nhau câu gì đó. Cả buổi may ra nói được dăm ba câu lúc mới đến và lúc đứng dậy ra về. Có lần kiếm được cái theme mới đẹp đẹp cho chiếc 7290 tôi chìa máy ra khoe thì Trình lại đưa con 8700 ra "Đẹp bằng cái này không?". Hoặc có lúc mải mê xem hắn chơi mấy game action trên 8700 xong thì tôi cũng hơi ngán ngẩm với mấy trò đơn giản trên chiếc 7290. Thế nên sau khi đưa máy cho em dùng thì tôi cũng đã nghĩ đến việc "lên đời" bằng 1 chiếc 8700. Tôi chưa kịp hỏi thằng bạn về những "kinh nghiệm" dùng 8700 thì nó đã huơ huơ trước mặt tôi chiếc 8820. Thế là trong khi tôi đang thấy hứng thú với mấy trò mới trên chiếc 8700 thì thằng bạn có thêm 1 trò khác : nghe nhạc từ chiếc 8820. Thỉnh thoảng muốn nói gì lại phải đập đập tay hoặc giật tai nghe của nó.
Thời điểm ấy cũng là lúc tinhte, từ một diễn đàn chuyên về BlackBerry bắt đầu nở rộ ở đỉnh cao nhất chuẩn bị cho sự thoái trào và chuyển hướng mới. Rầm rộ nhất có lẽ là box phần mềm đặc biệt là các topic giới thiệu các phần mềm có thể crack hoặc bán key giá rẻ. Sự nhiệt tình của những người có kinh nghiệm cộng với sự ỷ lại của những người mới đã là một trong những nguyên nhân khiến những thành viên tâm huyết quyết định thành lập một diễn đàn riêng chuyên sâu và nghiêm túc hơn về BlackBerry : http://bbvietnam.com nhường lại tinhte cho một mảng khác rộng rãi hơn về công nghệ. Cũng từ đó tôi chỉ còn ghé qua trang chủ tinhte chủ yếu để đọc tin tức.
Niềm đam mê với chiếc BlackBerry của tôi chưa bao giờ dừng lại, cũng như tình yêu của tôi và em ngày càng lớn lên. Những lúc không nói chuyện với em thì tôi lại mò mẫm đọc bài rồi tìm tòi và tập tành chia sẻ key 1 số phần mềm có thể. Nhờ có chiếc 7290 mà em và tôi cũng liên lạc được nhiều hơn. Hoặc những lúc em đến phòng thì cả hai nằm ôm nhau thủ thỉ tâm sự.
Và rồi điều gì đến cũng đã đến. Trong một lần như thế, em đã là của tôi...
Phần 3 : Có phải yêu nhau là sẽ ở bên nhau cả đời?
Lại một cuối thu nữa trôi qua. Em đang chờ giấy gọi nhập học nên rảnh rỗi nhiều hơn. Vì thế mà thời gian chúng tôi được ở bên nhau cũng nhiều hơn. Bố công tác cách nhà 30km nên cuối tuần mới về một lần, cũng là lí do có người phụ nữ khác chen chân vào gia đình. Mẹ làm giáo viên tiểu học nên ở trường cả ngày nên em thường trốn xuống chỗ tôi cả ngày cho tới khi gần đến giờ mẹ đi làm về.
Đám sinh viên trong trường hồi ấy chắc hẳn cũng thấy ngạc nhiên và ghen tị khi mà thỉnh thoảng thấy tôi đi đá cầu, hoặc chạy bộ buổi chiều thì lại có một cô bé xinh xắn theo sau và ngồi chờ hí húi cắm mặt vào chiếc điện thoại. Biết là bạn gái tôi nên cũng chẳng có ai trêu ghẹo gì. Chỉ có lũ trọ cùng xóm thỉnh thoảng trêu tôi hét toáng lên khi thấy em đến "Anh B ơi có cháu đến thăm này"
Cuối thu nên buổi trưa trời vẫn hay oi nên thỉnh thoảng đến phòng tôi vào buổi trưa em cũng hay tranh thủ..."tắm nhờ" cho mát. Nhà tắm trong phòng trọ tôi thì không có cửa, nhưng cách xây bố trí cũng đủ để làm nó khuất đi. Những lúc như thế tôi chẳng tâm trí mà ngồi máy tính nữa, đành lên giường cố nhắm mắt ngủ giấc trưa. Nói thì là cố ngủ chứ làm sao mà ngủ được nên tôi nằm quay lưng vào tường giả vờ nhắm mắt. Em tắm xong thì cũng nhẹ nhàng nằm xuống sau lưng vòng tay ôm lấy tôi và vùi mặt vào lưng tôi. Tôi bỗng trở mình quay lại, cả hai cứ tròn xoe mắt nhìn nhau trong im lặng. Rồi sau phút giây ấy, cả hai say sưa hôn nhau. Tay tôi cảm nhận rõ làn da mát mẻ mà em vừa tắm xong. Quên hết chuyện lần trước, tôi luồn tay vào phía trước, em không nói gì mà còn hôn tôi mạnh hơn. Tôi thấy em như muốn vòng tay siết chặt lấy tôi. Bản năng trong tôi như trỗi dậy, vòng tay ra sau lưng em. Thấy tôi mò mẫm mãi không được, em buông tôi ra, tự tay vòng ra sau rồi nói rất tự nhiên "Em thấy nóng quá" (Như thế mà lại còn không nóng). Ngập ngừng một chút, chẳng hiểu đấy có phải là em đã đồng ý hay không, tôi lao vào em điên cuồng. Tôi chỉ nhớ cho đến khi đã hoàn toàn không còn mảnh vải trên người, em giương tròn mắt nhìn tôi như muốn hỏi "Có phải anh thực sự muốn làm điều đó với em". Bất chấp cả vẻ mặt đau đớn xen lẫn cả sự xấu hổ trên khuôn mặt em, tôi cố gắng đi vào trong, và rồi đổ sập mệt mỏi trên cơ thể em thì mới nhận ra em đang khóc. Tôi luống cuống chẳng biết phải nói gì, cứ để nguyên như thế thì em đẩy tôi ra rồi ngồi dậy "Để em đi tắm".
Tôi nằm chờ một lúc lâu vẫn không thấy em từ nhà tắm ra liền cầm chiếc khăn thò vào. Không thấy em cầm lấy, tôi he hé mắt nhìn vào, thấy em đang quay lưng úp mặt vào tay. Em khóc. Tôi mạnh dạn bước vào, ôm lấy đôi vai em đang rung lên "Anh xin lỗi". Em ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ướt nhòe "Anh là đồ xấu xa", giật lấy cái khăn từ tay tôi rồi bước ra. Tôi cũng tranh thủ tắm qua, lúc bước ra thấy em đã mặc quần áo ngồi đó im lặng.
Tôi cũng mặc quần áo xong, yên lặng ngồi hút xong một điếu thuốc. Chắc không chỉ riêng tôi mà trong em hẳn cũng nhiều suy nghĩ rồi bời. Chẳng ai nói một câu gì. Tôi hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy em.
"Em đừng giận anh nhé, anh yêu em thật lòng mà. Chỉ là anh đã không thể kiềm chế nổi mình"
Em khẽ cựa quậy trong vòng tay tôi.
"Em biết anh yêu em nên sớm muộn rồi em cũng sẽ là của anh. Anh sẽ không bỏ rơi em chứ"
Ngay lúc đó trong tôi dấy lên một sự quyết tâm, rằng dù trời đất có sập thì nhất định tôi cũng sẽ phải cưới người con gái này.
"Có thể em muốn thấy anh phải có trách nhiệm, nhưng với anh nó không phải là trách nhiệm một cách bắt buộc mà điều đó là hạnh phúc của cả đời anh". Khi nói những điều thật lòng ấy, tôi hoàn toàn không ngờ đến những hoàn cảnh cuộc đời sau này, không hề có ý niệm về những đổi thay lòng người qua năm tháng. Những tháng năm trôi qua dễ làm con người ta thay đổi để mà sẵn sàng rời bỏ những điều quan trọng nhất....
hực ra em còn trẻ, rất trẻ, nhưng cái suy nghĩ nhiều khi cố tỏ ra rất già đời, một cách nghiêm túc chứ không phải học đòi làm người lớn. Đã bước vào năm thứ nhất, em được thoải mái về thời gian hơn nên ngoài giờ đi học em có thể tự do đến chỗ tôi. Hoặc chúng tôi cùng hẹn nhau đi ăn vặt. Là con gái, lại đang lứa tuổi "xì tin" nên dù cố làm người lớn thì em cũng khó tránh khỏi "đam mê" của con gái. Em lôi tôi đi khắp cùng đường ngõ hẻm trong cái thành phố này để cùng nhâm nhi những món ăn vặt, thứ mà tôi đến sau này vẫn hay thèm và đi ăn như vừa ăn một thói quen, ăn một nỗi nhớ và cả rõ ràng là ăn để chiều ý cái dạ dày của tôi nữa. Cho đến về sau này, khi chia tay em, tôi vẫn nghĩ nếu có yêu một cô gái nào thì sẽ vẫn tự tin đưa người ta đến những quán ăn vặt mà tôi đã thuộc làu địa chỉ. Ngoài những lúc ấy chúng tôi lại về phòng, cùng nhau nghe nhạc, xem phim hoặc mỗi đứa một góc đọc truyện và rồi... làm tình.
Cuộc tình hai đứa trôi đi êm ả ngày càng nồng thắm, rồi như người ta bảo nếu không trải qua sóng gió thì lấy gì mà thử thách tình yêu. Chúng tôi chẳng cần biết, ít ra là cũng chưa bao giờ thấy cãi nhau lấy một lần. Dù đã yêu nhau và ngủ với nhau, nhưng chúng tôi không xưng hô "vợ vợ chồng chồng" như những đôi tình nhân trẻ khác mà lại xưng "mình" gọi "bạn". Một hôm nhận được tin nhắn
"Bạn gì gì ơi". Thực ra đấy là một trong những cách gọi âu yếm của tôi và em.
"Mình đây"
"Có biết ngày hôm nay là ngày gì không?"
Chắc hẳn tôi không phải là người sẽ mua tặng cho em một bó hồng thật to nhân dịp...Quốc khánh Pháp rồi (*dựa theo một câu truyên cười* ), đơn giản vì cái ngày chúng tôi gặp nhau đã được tôi lưu trong Calendar. Không phải vì tôi sẽ quên mất cái ngày đó, mà chỉ sợ đến khi nhớ ra thì đã quá sát ngày thôi. Nên trước đó mấy hôm tôi đã quyết định mua tặng em một chiếc 8900, còn tôi cũng bí mật tự tặng cho mình 1 chiếc 9700 . Vì thế mà ngay vừa lúc vui mừng nhận quà của tôi thì em cũng đã làm mặt hờn vì ghen tị với chiếc 9700 của tôi. Phải hứa hẹn, giải thích mãi nào là để tôi dùng 9700 có nhiều thứ để vọc, rồi dùng 8900 có camera chụp ảnh cũng đẹp, rồi 8900 thì cũng đã không phải đọc Tiếng Việt có "ô vuông" nữa, cuối cùng em cũng quay sang "Xì" một câu rồi bảo
- Giả vờ dỗi cho bạn phải dỗ mình thôi, có quà của bạn là mình vui rồi mà, lại còn được lên đời BlackBerry nữa. Hehe
- Ừ, rồi mình sẽ cùng lên đời nhiều cái nữa chứ.
Khi nói câu ấy, tôi đâu ngờ rằng đó là chiếc máy cuối cùng gắn bó giữa em và tôi.
- Lên đời nhiều cái nữa là những cái gì cơ.
Em giả vờ ngạc nhiên hỏi tôi. Đang định quay sang nói em một câu "Gà thế, thì lên đời những dòng BlackBerry sau này ý", thì bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi cười gian. Tôi phì cười vì bị em hỏi xoáy mà không biết.
- Được rồi, bây giờ chúng mình cùng lên.. cái này nữa nhaaa.
...
...
...
Em nằm gối đầu lên ngực tôi
- Mình sẽ mãi bên nhau như này anh nhé.
Thực ra chúng tôi chưa bao giờ từng tính toán cụ thể một điều gì cho tương lai sau này, nhưng vẫn có một niềm tin sắt đá vào việc sẽ được ở bên nhau như kiểu hiển nhiên phải hít khí trời và uống nước lọc vậy.
- Tất nhiên là thế rồi em yêu ạ.
Mỗi một lần chúng tôi làm tình xong, cảm giác như tình yêu của chúng tôi càng đậm sâu hơn bởi chúng tôi luôn có rất nhiều thời gian ở bên nhau chứ không phải chỉ "tranh thủ" vội vàng rồi làm việc khác.
Phần 4 : Anh à, anh đừng uống rượu ( * )
Nó không liên quan đến câu chuyện nhiều lắm nhưng là một phần tuổi thơ và kéo dài đến tận bây giờ.
Thứ nhất bố vốn là người dân tộc thiểu số. Thoát ly từ trên Cao Bằng xuống Thái Nguyên. Hết chiến tranh, về công tác tại cơ quan rồi gặp mẹ. Chẳng biết có phải là do người dân tộc thì uống rượu tốt. Hay là tại thời ấy nhà mình nấu rượu. Cũng là một việc trong nhiều công việc khác mà gia đình phải làm thêm, đỡ phần nào cho gánh nặng kinh tế thời đó. Từ nhỏ đã bắt đầu phụ dần bố trong công việc nấu rượu. Từ ủ cơm, kiểm ra các chum đã ủ men đến việc trông những mẻ rượu ra lò. Dĩ nhiên trẻ con sẽ bắt chước người lớn, cũng nếm những giọt rượu mới ra, cho đến nếm khi nào thì ngừng việc lấy rượu. Tóm lại ba anh em trai tôi uống rượu rất tốt.
Việc thứ hai là khi tôi bắt đầu học cấp 2. Lũ trẻ ngoài phố vốn gần nhà cô giáo, cũng đã được học hè trước nên chúng biết hơn tôi rất nhiều. Khi tôi cầm quyển sách Tiếng Anh lớp 6, lúng túng cố gắng đọc từng chữ như đọc Tiếng Việt thì dưới lớp rộ lên nhiều tiếng cười. Đó là động lực để khi hết học kỳ đầu tiên năm lớp 6, tôi tự học xong toàn bộ chương trình cả năm. Thói quen tự học trước của tôi lan sang các môn khác mà tôi yêu thích. Từ năm lớp 7 trở đi, việc đến lớp của tôi là điều thú vị khi nhìn những đứa bạn khác trả lời những câu hỏi mà tôi đã biết trước. Tôi dần quen với việc bọn "nhà giàu" rủ tôi đi ăn quà vặt, còn bọn "đầu gấu" thì luôn bảo lãnh tôi. Dĩ nhiên đổi lại là chúng nó sẽ được tôi ném bài khi kiểm tra. Dần tôi cũng nhận ra "giá trị" của mình, cũng là điều làm tôi đã phạm quá nhiều sai lầm. Bắt đầu từ việc thi đỗ đơn giản vào trường cấp 3 chuyên của tỉnh, cho đến lọt top điểm thi tốt nghiệp. Điều đáng nói là trong khi chúng bạn học ngày học đêm thì tôi lại mải mê chơi game. Nảy sinh trong đầu tôi là việc coi thường việc học hành.
Chính vì lẽ đó mà tôi chấp nhận việc rời bỏ BK trở về TN học. Xấu hổ vì thất bại, tôi cũng không mò đến các lò luyện thi. Sáu quyển sách mà tôi dùng là 3 quyển SGK Toán, Lý, Hóa cùng 3 quyển bài tập.
Đỗ ĐH lần 2, chỉ sau năm đầu, tôi cũng đã dần được biết đến qua vài vụ như mặc quần soóc lên lớp, nhắc nhở cô giáo dạy Tiếng Anh, thi hộ...đặc biệt là ngồi nhậu thản nhiên khi trong quán xảy ra xô xát.
Cũng bởi một phần "phong thái" uống rượu như thế nên dần tôi đều đủ tỉnh táo dàn xếp nhiều vụ va chạm rất tốt.
Tôi bắt đầu đưa em theo những cuộc rượu.
Yêu nhau mấy năm trời, em chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu từ miệng tôi. Còn đứa em gái tôi mới là người biết được khi nào thì tôi say.
Nhưng cũng phải thôi, bởi trong cái đám bạn mà tôi thường hay đưa em đi nhất thì bọn nó cũng chẳng uống được nhiều. Tính cả em thì là 5 người, đã có 3 đứa con gái rồi còn đâu. Chiều chiều hẹn nhau ra cổng trường ĐHSP uống trà đá, mặt cắm vào BlackBerry. Có nhiều hôm Cô Ca còn phải hét lên "Chúng mày có thôi cắm mặt vào điện thoại đi không, đi uống trà đá hay ra đây ngồi nghịch điện thoại". Mấy đứa ngẩng lên không nói gì. "Tao nhìn vào điện thoại chứ có phải cắm đâu" - Tôi điềm nhiên nói rồi mấy đứa lại tiếp tục "nhìn vào điện thoại" mà tủm tỉm.
"Thôi đi uống bia đi bọn mày, uống thì còn nói chuyện được với nhau chứ"
Uể oải mãi thì cả bọn cũng chịu đút điện thoại vào túi rồi lôi nhau ra quán bia.
"Đây là MM, bạn tao đang học bên Phil mới về nghỉ hè". Vừa đến quán bia thì đã thấy Cô Ca rủ đứa bạn đến từ khi nào.
À, người này thì tôi biết, thấy cũng hay comment trên facebook của mấy đứa kia, nhưng tôi cũng chẳng add friend nên chỉ biết sơ qua vậy thôi chứ chưa từng nói chuyện.
Được một lúc, ai cũng có tí men nên nói chuyện vui vẻ hòa đồng hẳn lên.
Ngồi đến 9h thì có ý kiến rủ nhau ra quán cafe Phố ngồi đánh bài tiến lên đếm lá ăn tiền. Em không đi được nên bảo tôi đưa về trước.
Còn lại mấy đứa chúng tôi lại ra ngoài quán cafe ngồi chơi bài rất vui vẻ, cười đùa ầm ĩ. Trong suốt thời gian MM ở nhà thì chúng tôi thường rủ nhau đi chơi ở quán cafe hơn là ngồi nhậu. Đến khi về thì MM bảo "Cảm ơn mọi người nhé, về nhà nghỉ hè như này vui quá, mai mọi người qua nhà mình ăn cơm, mình làm cơm mời". Dĩ nhiên là mọi người đồng ý.
Rồi cô ấy còn nói "Anh Tr, chat với anh nhiều, hôm nay mới được gặp, cho em ôm anh một cái nào" rồi ôm lấy thằng bạn thân mật, quay sang tôi "Ơ, ơ,..anh không liên quan". Cô ấy cười "Vâng, hẹn anh mai nhé, nhớ đón cả M đấy".
(hai người đấy nhé, cô ấy tên MM,còn em tên M)
Dĩ nhiên là em sẽ phải đi cùng tôi rồi, nhưng tôi không hề biết rằng, lần uống rượu ấy, không phải là tôi đã uống rượu như những lần khác. Tôi đã uống một thứ rượu "chết người" bởi không đủ sức vượt qua cám dỗ, dù biết uống nó là sẽ nguy hiểm....
Ít nhất thì tính đến thời điểm đó, tôi cũng chưa bị gặp nguy hiểm gì từ việc uống rượu như ngã xe hay đánh nhau... Không hiểu tại sao tối ấy về tôi lại nhớ đến ánh mắt của MM lúc định quay sang ôm tôi rồi bị tôi từ chối. Thấy nụ cười ấy lạ lùng và cả cái cách cô ấy hất tóc quay đi nữa. Tôi không thể ngờ rằng đó là nỗi nguy hiểm mà tôi gặp phải.
Rượu có đủ vị đắng cay ngọt nồng và có thể làm người ta say. Khi đã say thì không ai dám nói trước về sự nguy hiểm. Nước không mùi không vị nhưng lại không thể thiếu. Chỉ có điều là người ta lại hay bị sa ngã trước những cám dỗ của hơi men mà lao vào uống rượu bất chấp hiểm nguy.
Như đã hẹn, chiều hôm sau tôi rất sốt sắng đến đón em để cùng tới nhà MM. Thực tình lúc đó tôi chưa có ý gì nhiều, chỉ muốn đến để cùng giúp nấu ăn. Tôi rất thích cảnh mấy người cùng nhau vào bếp, vừa làm đồ ăn vừa nói chuyện, cũng là muốn thể hiện với em trước mặt nhiều người. Ba anh em tôi vốn uống rượu đã tốt, tuy là đàn ông con trai nhưng cũng lại đều biết nấu ăn. Đơn giản vì mẹ bán hàng cơm từ những năm 90.
Khi chúng tôi tới, không quên mang theo hoa quả, mọi thứ đã xong xuôi. Cả nhà MM đã sẵn sàng đón khách. Thế là trong khi chờ mọi người, em xuống bếp giúp MM bày biện nốt. Còn tôi nói chuyện với bố mẹ MM và ngó nghiêng phòng khách. Thứ mà tôi để ý nhất là mấy bình rượu, thứ mà đáng nhẽ như lời hẹn, sau này chắc chắn tôi sẽ được nếm thử. Vậy nên tôi đã ngồi nói chuyện rất nhiều với bố của MM về các loại rượu. Rượu ngoại tôi không biết nhiều, nhưng phàm là những thứ rượu ngâm thì cũng biết kha khá. Chẳng biết có phải vì thế không mà đến bữa bác nhất định muốn cho chúng tôi dùng thử rượu anh túc rồi mới mang bình rượu ngâm sâm ra dùng trong bữa ăn.
Tôi xua tay "Bác cho bọn cháu dùng loại ba kích kia là tốt lắm rồi ạ". Bác nhìn tôi nháy mắt "Bạn gái cháu kia hả?". Tôi ngượng ngập đưa tay về phía em. "Dạ, đây là M, bạn gái cháu". Gia đình MM mến khách, bố mẹ nói chuyện cũng rất cởi mở, vậy nên hôm đó bố MM tiếp chúng tôi một bữa cũng ra trò. MM làm món ăn cũng khá ngon và quan trọng là hợp khẩu vị tôi nên tôi cảm thấy thích thú. Hơn nữa lại có vài món lạ.
"Em làm lần đầu đấy" MM khoe.
"May mà còn ăn được, có khách mà lại thử làm lần đầu" Bác gái trách yêu con gái.
"Mẹ này, đây toàn bạn bè con mà".
Thú thật, không phải ngồi với bạn bè nên tôi cũng phải biết lúc dừng. Ngắm chừng lúc đó bác trai cũng đã khá ngà ngà.
Tôi thì hoàn toàn cảm thấy hài lòng vì bữa ăn ngon, vui vẻ và cũng tan sớm. Nghĩa là tôi sẽ còn tranh thủ đưa em qua phòng. Uống khá nhiều loại rượu ngâm rễ cây mang tên ba kích ấy nên cả người tôi cảm thấy phừng phừng. Chỉ nghĩ ngay đến lúc đưa em về phòng mình.
Vừa về đến phòng tôi đẩy em ngay ra giường rồi lao tới đè lên em hôn tới tấp mà không để ý em đang "ú ớ" đẩy tôi ra như định nói gì.
Cố gắng lắm em mới đẩy được tôi ra khỏi môi "Em bảo cái này đã".
Tôi hơi thoáng ngỡ
"Anh có biết hôm nay có gì xảy ra không?"
"Chuyện gì?" Tôi tự kiểm tra trong trí nhớ xem hôm nay có chuyện gì đặc biệt không. Tuyệt nhiên là tôi không làm gì sai trái. Hoặc nếu có là ngày gì đặc biệt thì chiếc 9700 cũng đã nhắc tôi.
"Trong bữa ăn MM cứ lén nhìn anh suốt đấy"
Tôi à lên một tiếng nhẹ nhõm.
"Thì anh ngồi cạnh bố MM, rồi nói chuyện thì MM hướng mắt về cả hai người để hóng chuyện chứ sao"
"Không phải thế, em nghi lắm, sao lại nhìn anh thế, hay hôm nọ ngồi Phố đánh bài hôn nhau hả". Em vừa nói vừa nhéo tôi đau điếng.
"Không, anh thề mà, không tin em hỏi mọi người là biết. Mà họ nhìn anh thì kệ. Anh có nhìn lại người ta đâu"
"Anh thì chỉ có rượu thôi. Mà đúng nhỉ, sao em ngồi cạnh MM mà anh chẳng nhìn em một lần nào"
"Nhìn thì có mà giờ chẳng chết với em rồi, em lại đổ cho là anh nhìn người ta".
"Không nhìn em cũng chết này" Em lại chơi trò nhéo tay.
Tôi đau quá nên phải cố chống lại em, chúng tôi vừa vật lộn vừa cười, cho đến lúc mệt nhoài nằm nhìn nhau thở hổn hển.
"Phù phù, mệt quá anh ạ"
"Ừ, nhưng anh vẫn còn có thể mệt hơn nữa"
Em còn đang ngơ ngác chưa hiểu câu nói thì môi tôi đã áp sát. Chúng tôi quấn quýt lấy nhau. Hơi thở em trở nên gấp gáp. Rồi quần áo lần lượt bị chúng tôi ném khắp phòng. Một bữa tối ngon miệng, lại có thêm rượu ngâm bổ trợ nên cả hai cảm thấy dư thừa sức khỏe để có thể làm bất cứ việc gì. Cho đến khi tôi nằm rũ trên người em thì em cũng ôm lấy tôi mà chìm vào giấc ngủ, quên mất rằng còn phải về nhà. 11h20, cả hai mới đều giật mình nhận ra điện thoại em đang rung lên. Em có thói quen chỉ để chế độ rung. Em cuống quýt nói dối mẹ vài câu qua loa rồi chúng tôi vội vã vơ lấy quần áo.
- Đấy, tại anh uống rượu đấy. Lần sau đừng uống như thế nữa.
Tôi không nói gì, cố mặc quần áo xong trước rồi ra ngoài lấy xe chờ sẵn. Cả hai đều ngầm hiểu, cứ phải đưa em về đã. Mẹ mắng như nào thì tính sau.
Phần 5 : Say nắng.
Ai mà đã từng chưa say? Say rượu hay say tình thì cũng đều có cái cảm giác tuyệt vời của "say". Người ta được sống trong cái cảm giác lâng lâng và có đủ adrenaline để làm những điều liều lĩnh nhất. Xong lại chẳng có ai có thể kiểm soát được mức độ chất kích thích ấy mà hành động cho chính xác được (ai đã từng xem Wanted 2008 thì hiểu cái này nhé). Tháng ngày chất ngất trong men say của rượu và em đưa tôi đi qua những giây phút tuyệt vời. Và cũng là lúc chúng tôi hình như bắt đầu quên kiểm soát.
Tôi không biết hôm đó về nhà em đã bị mẹ nói gì. Chỉ thấy em nhắn tin "Bị cấm cửa", nghĩa là việc chúng tôi gặp nhau sẽ không dễ dàng như trước. Sau giờ học em sẽ phải có mặt ở nhà. Điện thoại của em cũng bị mẹ kiểm soát chặt hơn. Cho dù chẳng cần cài password mở máy hay bảo mật tin nhắn thì mẹ cũng chẳng đọc được. Mẹ chỉ cần mỗi khi em về nhà là tạm giữ điện thoại. Có lẽ những ngày tháng chìm ngập trong tan vỡ gia đình đã làm mẹ em quên mất đứa con gái bé bỏng duy nhất và bà chợt nhận ra đã để em quá tự do.
"Anh B?ng h?m qua bi?n m?t ?i ?u th?"
Không phải tin nhắn của em.
"Ai the, may minh khong doc duoc Tieng Viet".
BlackBerry thì có gì hay. Một số vẫn hay nói với chúng tôi (những người dùng BlackBerry) như vậy. Và để trả lời câu hỏi ấy, tôi cũng dùng thử sang một số máy Android và iPhone, trào lưu đang nổi dậy mạnh mẽ vượt qua cái thời máy hầm hố của BlackBerry và Palm. Xong cái thói quen về những tiện ích mà BlackBerry đã mang lại thì thật khó bỏ. Do đó dù là đang thử dùng máy nào thì tôi vẫn phải có 1 chiếc BlackBerry kèm theo để dùng số chính. Cũng là lúc đam mê ngấm sâu đủ để tôi muốn hoài cổ về những đời trước. Chiếc 6710 là một trong những máy đời cổ mà tôi dùng đến độ còn thử cài bis lên đó.
"Em MM day. Hom qua moi nguoi ve xong len facebook noi chuyen vui lam ma chang thay anh dau"
"Uh, anh dua M ve xong ban di co viec"
"Toi nay lai cafe anh nhe, em moi ve nen o nha suot cung buon. Ru moi nguoi ra day ngoi choi cho vui"
"Ok em".
Những khi em đi học thì chúng tôi còn tranh thủ nhắn tin cho nhau. Chứ hiếm khi em ở nhà mà chúng tôi liên lạc được với nhau. Trong khi đó thì mỗi tối tôi vẫn hay cùng mọi người đi chơi bài, cả MM nữa. Phải nói rằng đúng ra MM cũng chẳng thuộc nhóm chơi thân của chúng tôi, nhưng vì là bạn của Cô Ca, thấy chúng tôi chơi vui vẻ nên cũng hay nhảy vào chém gió trong facebook của nhau. Tôi nhận thấy MM cũng khá thông minh, nên theo rất nhanh cách nói chuyện ẩn ý mà thường chỉ có chúng tôi mới hiểu được. Dần dần cách nói chuyện ngày càng bạo dạn tự nhiên hơn. Vô tình từ lúc nào chẳng hay, tôi và MM trở nên tâm sự nhiều chuyện. Chúng tôi nói về quan điểm sống, về sở thích, về hoàn cảnh gia đình. Chuyện hoàn cảnh gia đình thực ra cũng không đi sâu nhiều. Chỉ nghe MM kể về 2 cậu em sinh đôi nghịch ngợm nên lúc nào cô ấy cũng lo lắng công việc bán hàng của mẹ. Lần nào về là cũng cắm đầu cắm cổ giúp mẹ. Tối rảnh đi chơi, nhưng đêm về lại kiểm tra hộ mẹ sổ sách, nhiều khi đến 1-2h sáng mới ngủ.
Nhắn tin có vẻ chậm hơn so với tốc độ thông tin mà chúng tôi muốn trao đổi nên tôi và MM quay qua chat trên yahoo.
- Ơ, Cô Ca là em gái kết nghĩa của anh à
- Uh, anh quý nó lắm, hai anh em tâm sự nhiều. Anh coi nó như em gái thực sự luôn
- Hihi, thế anh nhận em làm em gái nhé
- Không!
- Sao thế?
- Vì anh đã từng nghĩ đến lúc lên giường với em.
Bút sa gà chết, thực ra tay sa phím Enter cũng chết. Thú thực lúc ấy ý tôi hoàn toàn không phải thế. Sai mất cách diễn đạt của tôi. Nhưng tôi chỉ biết ngồi nhìn trân trân lên màn hình trước những dòng chữ mà tôi đã type và nhấn Enter. Tôi cũng nghe nhiều về chuyện nhận làm anh em, thậm chí gọi nhau chị em mà vẫn yêu nhau. Nên rất không thích bị người ta hiểu nhầm. Do đó nếu có ai đó muốn gọi tôi là anh trai, muốn làm em gái tôi, thì nhất định trong đầu tôi phải hoàn toàn trong sáng, coi nó như đứa em gái ruột. Dù chỉ một giây thoáng qua nghĩ đến chuyện bậy cũng đều không thể coi người đó như em gái. Chẳng phải ai tôi cũng muốn lên giường mà chỉ là những lúc vô tình thấy nét gợi cảm, sẽ tưởng tượng ra lúc trên giường cô ấy trông sẽ như nào. Xong đó chỉ là phút giây thoáng qua chứ không phải ngày đêm lòng tơ tưởng đến việc lên giường cùng cô ấy.
Nhưng bây giờ, rành rành là tôi đã nói muốn lên giường với người ta kia kìa. Nếu càng giải thích chắc chắn thì chắc cô ấy cũng chẳng thèm nghe. Trong suy nghĩ của cô ấy hẳn ra tôi đã là một kẻ đê tiện. Thôi đã lỡ thì ráng chịu, chẳng nhẽ bây giờ gọi người ta, hẹn người ta để giải thích.
Tôi tắt máy và cũng không liên lạc lại với MM. Quả nhiên cũng chẳng thấy ai nhắc nhở gì đến việc mỗi tối đi đánh bài nữa. Chuyện đó cũng làm tôi ray rứt và hổ thẹn mỗi khi nói chuyện với em.
- Alo B à?
- Việc gì thế anh?
- Chiều làm tí bia, cổng rạp nhé, sinh nhật anh nhưng mời vài người đi uống bia thôi. - Ok anh, mấy giờ thế?
- Sớm đi, 5h nhé.
Ngó đồng hồ là 8h sáng. Tôi đã thức một mạch từ đêm qua, định bụng sẽ ngủ một giấc đã đời thì thôi. Xong nghĩ tới chiều đi uống bia nên đặt hẹn giờ 2h30 chiều để dậy tắm rửa, lót dạ rồi lượn một vòng thành phố chắc sẽ có tinh thần thoải mái. Nhưng chính cái hẹn giờ ấy đã theo tôi mãi suốt 3 năm cho tới khi tôi phải tự tay tắt nó đi. Cho dù sau này chiếc 6710 không đã còn nữa nhưng cái file backup từ nó cứ truyền từ đời chiếc BlackBerry này sang đời chiếc BlackBerry khác bất kể đó là dòng nào mang theo đầy đủ danh bạ, memo và calendar.
Cũng may là tôi dậy sớm và lót dạ qua nên đi uống cũng đỡ bị say. Nói thật dù uống tốt như nào mà búng trống rỗng thì cũng khó mà đỡ nổi cơn say. Đang lúc men đã ngấm, hào hứng chém gió thì tôi nhận được cuộc gọi, của MM.
- Anh có qua đón em bây giờ được không?
- Em đang ở đâu mà cần anh đón.
- Em đang đứng ở gần SVĐ.
Cũng may, ngay gần chỗ tôi. Quên mất cả câu chuyện lần trước, mà cũng chẳng kịp thắc mắc là tại sao MM lại gọi tôi, cái quan trọng hơn là tôi biết chập tối thì chỗ đó rất vắng vẻ. Tới nơi thấy cô đang đứng, cạnh gốc cây, mặc một chiếc quần soóc ngắn, thật tình nhìn qua như "gái đứng đường". Chỉ là liên tưởng vậy thôi chứ ở TN hoàn toàn không có vụ này. Trông mặt có vẻ mệt mỏi.
- Anh có bận gì không?
- Uh, cũng không.
Chứ chẳng nhẽ lại lôi MM với cái bộ dạng này ra quán bia sao. Mọi người lại không chẳng đồn ầm lên ấy à.
- Đi với em một chút nhé.
Chẳng hiểu lúc ấy adrenaline của tôi đã lên đến mức nào mà đèo MM đằng sau cứ thấy hồi hộp lo sợ. Sợ vì em nhìn thấy, nhưng giờ này chắc chắn em đang ở nhà rồi. Hay sợ vì MM sẽ gọi cho ai rồi đuổi theo để chỉ vào mặt tôi "Đây là thằng bảo muốn lên giường với em này".
- Anh dừng ở đây.
Đang mải suy nghĩ tôi bỗng giật mình.
- Làm gì mà anh phải giật mình thế. Cứ vào đây với em.
Tôi còn giật mình hơn nữa khi nhận ra mình đang dừng ở đâu, chiếc đèn hộp nhấp nháy hiện rõ tững chữ "Nhà Nghỉ.."
Biết trước rõ ràng nếu bước vào đây thì tôi sẽ không thể lường được những gì sẽ xảy ra.
Nếu kẻ nào sung sướng với tội lỗi, ắt đó là quỷ.
Kẻ nào đau khổ vì tội lỗi, đó là phật.
Còn phàm là con người,tất sẽ rơi vào tội lỗi.
Con quỷ tôi đã chiến thắng, đưa tôi rơi vào tội lỗi.
Tôi vẫn còn lúng túng từ lúc nhận chìa khóa phòng, chưa biết sẽ phải xử lý ra sao, sẽ phải làm gì khi chỉ có hai người trong phòng. Tôi vừa chốt cửa quay người lại thì MM đã ở đó, lao vào tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn đầy đam mê nhục dục. Trong tôi như bùng lên, không thể thoát khỏi, quên hết mọi chuyện. Tôi cũng đáp trả nồng nhiệt, cả hai quấn lấy nhau, xoay vòng theo từng chiếc áo rơi cho đến khi đổ vật xuống giường. Chìm đắm trong những nụ hôn sâu miên man, tưởng chừng dài vô tận, lăn lộn trên nhau cho tới khi vứt bỏ những mảnh vải cuối cùng. MM rên xiết trong vòng tay tôi cho tới khi cùng nhau nằm thở hổn hển. Tôi thiếp đi, trong cơn mơ, tôi mơ thấy bóng dáng ai như em đang đi phía trước. Tôi cố gắng định chạy theo với tay gọi em nhưng không được. Rồi tôi quay mặt sang thấy MM đang đi cạnh tôi, khoác tay tôi và dường như không nhìn thấy bóng dáng em phía trước. Chỉ ngước lên nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc rồi lại tựa đầu vào vai tôi cùng nhau bước đi. Tôi rút tay ra khỏi MM mà không được, bèn giật mạnh tay. Lúc đó tỉnh giấc tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Ngay bên cạnh tôi đúng là MM, đang nằm gối lên tay tôi. Cô ấy hỏi
- Anh mơ thấy gì mà giật mình vậy.
Dư âm cuộc mây mưa vẫn còn đó. Nói thật ra thì rõ ràng MM kinh nghiệm chuyện này hơn nhiều so với em, nồng nhiệt hơn nên chỉ sau có một lần mà tôi chợt thấy lưu luyến hơn.
- Anh mơ thấy...
- Suỵt!!!
MM đặt một ngón tay lên môi tôi.
- Để nói chuyện này sau đi.
Rồi tay nàng rời môi tôi, trượt dần theo cổ, mơn man dần lên ngực tôi. Tôi cảm nhận rõ thấy cả cơ thể mình đang căng cứng trở lại.
Thật chậm rãi, lần này chúng tôi làm thật nhẹ nhàng từ từ chứ không vội vàng như lần đầu. Chúng tôi cảm nhận được của nhau từ những đụng chạm nhẹ nhất. Âu yếm vuốt ve nhau rồi lại cùng nhau thiếp đi cho tới khi tôi giật mình bởi tiếng tít tít tít quen thuộc. Với tay tắt chuông, tôi lại vòng tay ôm lấy MM. Đêm đó tôi đưa MM về cửa hàng.
- Tối nào em cũng ra trông cửa hàng cho mẹ. Có chị nhân viên ở đây ngủ cùng em rồi. Anh về ngủ sớm đi nhé.
Người tôi như lâng lâng về cả thể xác lần tinh thần. Say men bia thì ít mà "say nắng" thì nhiều.
Say nắng có lẽ là thứ tình cảm tuyệt vời nhất. Nó hoàn mỹ bởi đó là những cảm giác cảm xúc dành trọn vẹn những điều đẹp nhất về nhau. Không hờn ghen, không trách móc và ập đến bất ngờ. Nếu như để yêu được một người, thì chỉ thích là không đủ. Còn phải tán tỉnh, phải cưa cẩm cho tình cảm lớn dần theo ngày tháng. Đến nỗi không biết liệu khi yêu nhau có phải là đã trở thành thói quen do đã lâu ngày bên nhau. Còn say nắng, nhất định không phải là một thói quen. Say nắng, họ sẵn sàng trao cho nhau tất cả. Yêu họ phải chấp nhận bỏ qua những khuyết điểm của nhau. Khi say nắng, không ai nhìn thấy khuyết điểm của nhau.
Đó là lần đầu tiên một cơn say nắng làm tôi có ý nghĩ rời xa em mà đâu biết rằng có ngày nắng sẽ tắt...
Phần 6 : Ai là người đợi tôi.
Tôi hoàn toàn không mê tín, không tin vào tâm linh. Nhưng vẫn muốn có chỗ để bấu víu lòng tin.
Vì thế cũng đã có lúc tôi từng nghĩ rằng ngay từ khi sinh ra, ai đó đã được định sẵn cho mình một nữa ở đâu đó trên cõi đời này. Một ngày trên đường đời họ sẽ va vào nhau. Ánh mắt đầu tiên, câu nói đầu tiên sẽ quyết định việc họ nhận đúng một nửa của nhau và câu chuyện sẽ tiếp diễn. Tôi đã va phải em trên con đường đời này nhưng biết đâu em không phải là người mà định mệnh sắp đặt trở thành một nửa của tôi. Có lẽ MM mới là người đang đợi tôi. Ít nhất tôi biện minh cho mình như thế. (viết theo lời tựa của "Giá đâu đó có người đợi tôi").
Trong tôi bắt đầu tồn tại hai con người. Những lúc bên MM tôi dường như quên hết những ái ân mặn nồng với em. Đinh ninh chắc chắn MM mới là một nửa của tôi. Càng ở bên cạnh MM tôi càng thấy tiếc sao chúng tôi không gặp nhau sớm hơn. Cảm thấy lãng phí khoảng thời gian trước đây đã không được ở cạnh nhau. Vì thế chúng tôi ngày càng cố gắng được ở bên cạnh nhau nhiều hơn. Có những đêm chúng tôi bên nhau cho tới 2-3h sáng nhưng vẫn phải đưa MM trở về cửa hàng trước khi trời sáng.
Khi không ở cạnh MM, những tin nhắn nói chuyện giữa tôi và em trở nên gượng gạo. Có thể là do tự mỗi bản thân tôi nhận thấy như vậy.
- "Anh đang làm gì mà em gọi mãi không được"
- "Anh mới mượn được cái dock, đang cố thử backup con 6710 em ạ"
Nhiều tin nhắn tôi như thấy như phải miễn cưỡng trả lời. Dù thực tế là tôi có làm việc đó thật nhưng là tôi đã làm xong từ lâu rồi. Tôi hay lấy lí do bận bịu với BlackBerry để nói dối em. Cảm giác như đó là cái lý do thuyết phục nhất mà em sẵn sàng chấp nhận.
"Anh đang thử chế pin cho cái 87"
"Uh, anh đang thử cài mấy cái phần mềm nên không để ý"
"Anh vừa mải đọc truyện, convert xong ngồi đọc luôn, để anh up rồi gửi link cho em nhé".
Nói dối không phải sở trường của tôi. Hay chí ít em cũng thừa nhạy cảm để nhận ra sự thay đổi ở tôi. Trong khi đó chuyện tình vụng trộm của tôi ngày càng mặn nồng. Chúng tôi nói với nhau về tương lai, về những đứa con, về mẹ tôi, tức là mẹ chồng tương lai của MM. Và rồi trong khi mỗi lần em e dè ngại ngùng khi đến nhà tôi, thì ngược lại MM lại rất háo hức. Hơn em ba tuổi, là chị cả của hai anh em sinh đôi nên ít nhiều MM cũng là một cô gái biết quán xuyến, biết giao tiếp hơn em. Vì thế mà từ cách chọn trang phục, cách nói chuyện của MM đã làm mẹ tôi xiêu lòng ngay lập tức. Bà chỉ mong sao chúng tôi mau chóng làm đám cưới mà đâu cần biết trước mắt chúng tôi còn bao trở ngại.
Chúng tôi quyết định công khai tình yêu trước bạn bè và đặc biệt phải đối diện với em. Thật khó mà tưởng tượng rằng tôi sẽ phải làm cái điều ấy như nào. Liệu có đủ nhẫn tâm nhìn em suy sụp, hay quá nhiều thương xót để khômg dám buông tay... Tất cả chỉ mong em đừng làm điều gì đó dại dột, không phải vì hoàn toàn lo cho em, mà còn vì là sự ích kỷ. Ích kỷ khi sợ rằng nếu em sống một cuộc sống thả trôi, thì cả đời này sống trong ân hận tôi cũng không hết. Bản ngã con người vốn là ích kỷ, vì bản thân mình. Nếu chính cả bản thân còn chưa đạt được mong muốn cá nhân thì làm sao còn có thể nghĩ đến ai. Chỉ có điều ranh giới ấy quá mong manh và khó phân định giữa thỏa mãn nhu cầu cơ bản của cá nhân và lòng ích kỷ quá mức.
Tôi suy nghĩ rất nhiều và thật kỹ. Cuối cùng tôi chọn lựa rời xa em. Và tôi cũng biết lựa chọn này có thể khiến tôi mất cả hai : em và MM.
Nhận xét
Đăng nhận xét