Chuyển đến nội dung chính

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa. Bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
_ Cửu Bả Đao_

Đoạn hậu trường do mình tự biên tập. Có thể các bạn chưa xem, đã từng xem hoặc xem rồi nhưng chưa để ý. Nhưng cũng hãy xem hết đoạn video này để cảm nhận được rằng. Thẩm Giai Nghi là người con gái mà Kha Cảnh Đằng yêu sâu sắc nhất. 

Cửu Bả Đao: "Tôi cảm thấy phim ảnh thật sự có khả năng chữa trị tâm lý rất hữu hiệu. Chẳng hạn như những vết thương trong tim tôi. 
Tôi luôn là người lạc quan và vui vẻ đến vậy. Nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại vết thương đó.
Quay phim ảnh, viết tiểu thuyết giúp tôi được nhìn lại tuổi thanh xuân của mình một lần nữa và bù đắp lại những tiếc nuối ngày nào"

Và rồi anh ấy muốn tái hiện lại khoảnh khắc đó, muốn Nghiên Hy đóng Thẩm Giai Nghi một mình đứng ở trên cầu rồi tự mình bước tới hỏi: "Thẩm Giai Nghi, Chúng ta hãy ở bên nhau nhé?" 
Cố ấy nói với tôi "Được", rồi tôi ôm cô ấy. Điều đó đã hoàn thành giấc mơ dở dang hơn 10 năm qua của tôi. Đó là câu mà tôi vẫn luôn muốn hỏi."

Với những bạn đã từng đọc tiểu thuyết "Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi". Có thể một vài người không có cảm tình khi biết Kha Cảnh Đằng từng yêu Lý Tiểu Hoa và có bạn gái khi gọi điện cho Thẩm Giai Nghi sau trận động đất. Điều đó khiến chúng ta có cảm giác như Kha Cảnh Đằng không yêu Thẩm Giai Nghi nhiều như trong phim. Nhưng thực sự trong lòng Cửu Bả Đao, Thẩm Giai Nghi vẫn luôn là người mà anh yêu sâu sắc nhất.

Cửu Bả Đao: Mỗi năm vào sinh nhật Thẩm Giai Nghi, tôi đều tặng cho cô ấy một tấm thiệp.
Trên góc tấm thiệp có một đường gấp. Trên đó viết là:
Chỉ cần cậu xé đường gấp này gửi cho tớ. Tớ sẽ giúp cậu thực hiện một điều ước. Bất kể là điều ước gì cũng được.
Sau đó khi vào đại học và quen bạn gái. Tôi vẫn tưởng tượng là. Biết đâu cô ấy sẽ xé theo nếp gấp đó và bảo tôi chia tay với bạn gái đi.
Khi đó tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành chia tay và ở bên cô ấy. 
Nhưng cô ấy không hề dùng đến chúng khiến tôi khá là tức giận.

Nói đến đây, khi nhìn hai người họ, CBĐ như đang thấy lại tuổi thanh xuân của chính mình, anh bắt đầu dưng dưng nước mắt. Chỉ khi thật sự yêu sâu sắc người con gái đó anh mới có thể thể hiện cảm xúc như vậy, chỉ khi yêu sâu sắc người con gái đó anh mới có thể viết nên tiểu thuyết và làm được một bộ phim xúc động như vậy. Không, không cần phải nói đến tiểu thuyết hay bộ phim. Chỉ cần nghe ca từ của nhạc phim do chính anh viết cũng đã đủ chứng tỏ điều đó.

Từng ước muốn chinh phục cả thế giới 
Nhưng cuối cùng khi quay đầu lại mới nhận ra rằng
Cả thế gian này, từng mảnh từng mảnh đều là em.

Cửu Bả Đao: "Tôi rất muốn tôi ở tuổi 17 xem được bộ phim này. Nhưng bây giờ tôi đã 32 mất rồi. 
Thật ra tôi cảm thấy mọi người đều muốn có một cỗ máy thời gian để có thể thay đổi những chuyện trong quá khứ hoặc trải nghiệm những việc nào đó chưa từng làm.
Tôi cảm thấy điện ảnh chính là cỗ máy thời gian của tôi. Dù tôi không cách nào thay đổi được những chuyện đã qua. 
Nhưng tôi có thể trở về quá khứ lần nữa. Trải nghiệm lại từ đầu. Không thay đổi được gì nhưng việc tìm về tôi của tuổi 17 đem lại cho tôi ấm áp.
Cám ơn cậu nhóc ngày ấy đã thích Thẩm Giai Nghi nhiều đến thế, khiến tôi có sự cá tính như ngày hôm nay.

Thẩm Giai Nghi luôn là người con gái mà Cửu Bả Đao yêu sâu sắc nhất đơn giản là bởi vì cô ấy chính là tuổi thanh xuân của anh. Nếu dùng một câu ngắn gọi để nói về tuổi thanh xuân của mình. Tôi nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ dùng 3 từ "Thẩm Giai Nghi"

"Con trỏ chuột dừng lại ở hàng đầu tiên, bên dưới là khoảng trắng.

Câu chuyện đã có một kết cục đẹp đẽ, chỉ cần một khởi đầu đặc sắc.

Tôi lại nhìn những tấm ảnh chụp trong hôn lễ, dòng tư duy lại chìm vào quá khứ nhiều năm về trước.

Có một thằng con trai học hành lởm khởm lại ham quậy phá, bị thầy giáo giao cho một cô bé phong cách nhẹ nhàng thanh nhã quản chế…

Người ngồi trước, người ngồi sau.

Lưng áo đứa con trai bắt đầu xuất hiện những vết mực xanh.

Ngoảnh đầu lại, nụ cười của người con gái ấy làm cậu trai mê mẩn thần hồn tám năm ròng, ràng buộc cả một đời.

Câu chuyện này phải có một cái tên ý nghĩa phong phú, chắp cho nó đôi cánh mềm mại mới được!” Tôi cười cười."

Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi.
(Trích Tiểu thuyết cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi)

Mặc dù khi xem phim cái kết quả thật rất buồn nhưng chắc hẳn trong đầu mỗi người lại đều nghĩ rằng: Kha Cảnh Đằng! Tuổi thanh xuân của anh thật đẹp. 
Haizz đôi lúc nó lại ngược đời thế đấy. Có thể nhiều người nói Kha Cảnh Đằng thật ngốc. Nhưng tất cả đều đã chìm vào quá khứ. Chúng ta chỉ có thể nói rằng:

"Họ không đến được với nhau là do số mệnh mà thôi."

AD_Thập Bả Đao_

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

  "Bất kể bạn đang ở độ tuổi nào, tôi nghĩ chúng ta đều nên học cách nói chuyện dịu dàng với những người bên cạnh, ít nhất đừng thốt ra những lời khiến đối phương ấm ức, bởi vì có lẽ bạn không biết, ngôn ngữ thật sự là một loại sức mạnh thần kỳ, nó sẽ làm mọi người yêu quý bạn, cũng khiến người bạn yêu quyết định bỏ đi." - Mạc Y Phi dịch Ảnh phim: Love Actually (2003)

Chỉ có vậy thôi hà...

  Nhìn chồng con sì sụp ăn, tôi thấy trong lòng sung sướng lạ. Tôi chợt nghĩ, thật ra, món ăn ngon không chỉ vì nó ngon mà còn vì tấm lòng của người nấu và vì cái cách mà người được phục vụ thụ hưởng nó...     Cá rô đồng thịt rất dai, chắc và thơm... Cuối tuần, mấy thằng lính kéo nhau đi câu cá tuốt ngoài Bình Chánh. Xế chiều tụi nó tấp ngang thảy cho tôi mấy con cá rô đồng “chiến lợi phẩm”. Nhìn mấy con cá giãy đành đạch dưới đất, tôi la lên: “Thôi, đem về cho vợ con đi, chị mới đi chợ hồi sáng, nhà còn đồ ăn”. Một thằng nhăn răng cười: “Em đem cái của nợ này về, chẳng những không được thưởng mà có khi còn bị ăn đòn. Vợ em có biết mần cá đâu?”. Thế nó tưởng tôi biết à? Bây giờ cái gì cũng làm sẵn. Mua về là bỏ vô nồi nấu nướng, gọn hơ! Thuở đời nay có thấy ai đi chợ mà xách con cá còn nhảy đành đạch về không? Nói cách mấy thằng lính cũng không nghe, tôi đành phải mang cá bỏ vô thau nước “rộng” lại. Thật tình là thấy cái vây cá giương lên tua tủa, tôi rất sợ. Hồi nhỏ ở qu...
  "Thật ra, không có ai vì cuộc sống bận rộn, cuống quýt mà rời xa người này người kia. Chỉ là nhờ cuộc sống bận rộn, người ta mới nhận ra rằng họ chỉ có thể dành thời gian cho những người thực sự xứng đáng trong quỹ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình. Hãy trân trọng những người dành thời gian cho mình, và trân quý thời gian của chính bản thân mình. Vì đến lúc mình sẽ biết: Trăm năm thật ra cũng chỉ là hữu hạn." - ST